Như Ý – Như Ý – Như Ý –
Tiếng gọi ở bên tai, Như Ý chậm rãi mở mắt, mê man nhìn đám người vây quanh mình.
“Như Ý –”
“Chim–” Như Ý khàn khàn cổ họng, chỉ vàohư ảnh trong không khí, lúc này nàng mới từ từ nhìn rõ, người bên cạnhlà Như Tâm, Như Nguyệt, Khảm Mai, tiểu Đức Tử, hoàng thượng không hiểugì cả đứng nhìn mình.
“Hoàng thượng! Không biết những kẻ bắtchim kia, tại sao lại dùng đá đập chết chim nữa.” Như Ý đứng dậy bướcxuống đất, to gan đi tới nắm lấy cánh tay áo Sở Cuồng: “Chim chết rồi,nô tỳ cũng vì chuyện thấy chim chết rồi, trong lòng gấp gáp, nên mới téxỉu. Nô tỳ sợ trong đó có lỡ hoàng hậu nương nương thì làm sao đây?”
Đúng vậy, xác thực điều hắn sợ chính là cái này, nếu như trong đó có cả nha đầu béo, vậy phải làm sao bây giờ?
Sở Cuồng mang theo Ngự lâm quân bắt toànbộ người bắt chim đến, hắn đen mặt, lấy trường kiếm chĩa vào cổ mộtngười, hỏi: “Nói cho trẫm, là ai bảo ngươi đem giết chim? Chẳng lẽ trẫmchưa nói qua, không thể làm bị thương hoàng oanh dù chỉ là một cọng lông hay sao?”
“Hoàng thượng!” Kẻ giết chim kinh hồntáng đảm, quỳ xuống dập đầu nói: “Hoàng thượng! Không phải tiểu nhânmuốn giết chim, mà là có người cho tiểu nhân rất nhiều tiền, nói, gặpphải hoàng oanh, thì không được chừa một con nào cả……” “Cho nên tiểunhân nhất thời tham tiền, mà giết chim thôi, hoàng thượng……”
“Là ai cho ngươi tiền?” Kiếm của Sở Cuồng, đã cắt một chút da
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-de-bep-hoang-thuong/2174896/chuong-215.html