Khi Sở Cuồng quay về thì thấy Bánh Baongồi ngẩn người, bộ dáng lại giống như đã bị kẻ ở trên thuyền kia câumất hồn đi vậy. Giọng nói kia, không biết vì sao cứ quẩn quanh bên tainàng. Giống như là, có chút quen tai. Nàng cau mày, cũng không biết đãtừng nghe thấy ở đâu rồi, mắt chớp chớp, có chút hiếu kỳ với bộ dáng của y, mấy ngay nay nàng vẫn thường nghe mọi người đồn về y rất nhiều.
Sở Cuồng khẽ dựa trên bàn, quan sát Bánh Bao đang thất hồn lạc phách, nâng cằm nàng lên, “Sao nàng lại ngơ ngẩn như vậy chứ?”
“Sở Cuồng, cuối cùng hôm nay ta đã biếtđược cái gì gọi là võ công rồi, lại có người có thể dùng cánh hoa đánhxuyên vào trán người khác nha.”
“Trẫm thấy rồi đấy, nàng lại dám khôngnghe lời! Chạy loạn cái gì?” Lúc đó hắn ở trên bờ, cũng giật mình vì nội lực cao thâm của người kia. Chẳng qua là không hiểu lắm, tại sao y lạitự nhận mình là hung thủ giết chết võ lâm minh chủ trước tỷ võ, chẳnglẽ, người của tà phái đều có tính khí quái đản như vậy? Sở Cuồng mắng:“Bây giờ nàng không chỉ có một mình, đừng vì nhất thời ham chơi mà chạyloạn, để gặp phải phiền toái, những người trong giang hồ này sẽ khôngbận tâm nàng là hoàng hậu hay là công chúa đâu, hiểu chưa?”
Bánh Bao cười một tiếng, ngọt ngào ôm lấy hông Sở Cuồng, “Nhưng mà ta thật sự rất tò mò nha, bằng không lần sauchàng dẫn ta cùng đi đi, có chàng trông ta, thì tuyệt đối sẽ không xảyra chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-de-bep-hoang-thuong/2174812/chuong-256.html