“Vương gia, ngươi đang muốn làm gì đấy?”
“À, cũng không có gì, chẳng qua là, chờ các vị đại nhân đi ra, thì tiễn một vài vị đối nghịch với bản vương, về nhà mà thôi.”
Về nhà ở đây, rõ ràng nghĩa là về với ông bà.
Nói cách khác, đao phủ đã thủ sẵn ở ngoài, nếu bên trong này có người khác tâm tư với ông ta.
Đi ra ngoài, chỉ có một con đường chết.
Có lẽ vị hoàng hậu kia đã chịu không nổi nữa, đứng lên, yếu ớt nói: “Bản cung…… nguyện ý đem ngôi vị hoàng hậu…… nhường lại……”
Nàng cúi đầu, nước mắt rơi xuống, khiến cho người ta phải thương xót.
Thải Thải nhíu mày, liền bị Sở Cuồng nắm lấy cổ tay.
Khẽ bóp nhẹ mấy cái, nàng ngẩng đầu nhìn gương mặt có phần khoa trương của Sở Cuồng, đành bất lực khe khẽ thở dài một hơi.
Hoàng hậu đi tới trước mặt Nhiếp LăngPhong: “Hoàng thượng, nô tỳ sớm đã mất đi tư cách làm hoàng hậu, xinngười hãy phế bỏ nô tỳ, lập một hoàng hậu khác đi thôi.”
Nhiếp Lăng Phong vẫn nhu hòa, nhìn hoàng hậu nói: “Hoàng hậu, nàng cũng không có lỗi gì cả.”
“Hoàng thượng, nô tỳ biết hoàng thượng khó xử, vì hoàng thượng, xin người hãy phế bỏ nô tỳ đi.”
Lúc này trên mặt Nhiếp Lăng Phong, đầy vẻ u buồn.
Có lẽ lúc này chỉ có Sở Cuồng và Thải Thải mới nhìn ra vẻ dối trá của y.
Một kẻ lãnh tình đến vậy, chẳng lẽ y đối với nữ tử đáng thương kia không có chút xíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-de-bep-hoang-thuong/2174748/chuong-286.html