Trong đại điện u tối, một ánh đèn cũng không có, chỉ dựa vào ánh trăng cũng không đủ để chiếu rõ ràng gương mặt y.
Y đã nhốt mình trong đại điện tĩnh mịch này một ngày một đêm rồi, không ăn, không uống, không nói, không giận, cũng không cười.
Tựa như một khúc gỗ.
Trong đầu chỉ hiện lên một câu hỏi, tại sao.
Y đang lặp đi lặp lại tự hỏi mình một vấn đề ‘tại sao, tại sao tại sao……’ tất cả mọi việc giống như nằm mơ, một cơn ác mộng cực dài.
Từ ngoài cửa có một người đi vào y cũng không hay biết, đó là một mỹ nhân áo đỏ dung mạo rất dịu ngoan, trên sắc đỏ y phục là hình chim phượng bay lượn. Nhưng không biết có phải vì diện mạo nữ tử quá dịu dàng hay không, lại khiến cho con phương hoàng trên y phục cũng trở nên mềm mại. Trong tay nàng nâng một chiếc đèn, trong bóng tối u ám, thân ảnh nàng trở nên cô độc, từ từ đi về phía nam nhân đang ngồi trong bóng tối.
Nàng thật sự lo lắng, lúc này mình tới có khiến y ghét mình hay không. Nhưng mà, nhìn thấy bộ dạng y như vậy, nàng thật sự không yên lòng.
Từ lúc nàng biết nam nhân này đến nay, cũng chưa từng thấy qua bộ dạng này của y.
Hoặc có lẽ nguyên nhân là vì đã quá lâu rồi mình không nói chuyện với y, cho nên lúc thấy liền có chút ngại ngùng, mặt đỏ bừng, nàng cúi đầu, lấy hết dũng khí gọi: “Đại vương…… à không, hoàng thượng……”
Nhiếp Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-de-bep-hoang-thuong/2174732/chuong-296.html