Ban đêm, Như Ý mang các nữ quan của Phượng Tảo cung đến nơi ở của các ngự tiền thị vệ.
Nàng muốn tìm Mạc Trung Quân.
Mạc Trung Quân nhìn Như Ý cô nương trước mặt, há hốc mồm.
Như Ý chỉ nói một câu ngắn gọn: “Đi theo ta đi.”
“……”
Mạc Trung Quân nhìn Như Ý, luôn có một cảm giác chuột đi gặp mèo, cháu trai gặp ông, con trai gặp mặt mẹ.
Cậu sợ hãi đi theo, mãi cho đến Phượng Tảo cung, rốt cục Như Ý mới lại nói một câu nữa: “Vào đi thôi.”
Mạc Trung Quân quỳ gối trước một tấm bình phong lớn, bóng dáng hoàng hậu in trên mặt sau tấm bình phong ấy.
“Hoàng hậu nương nương, người tìm tiểu Mạc ạ?”
“Ừ.” Một tiếng ừ trầm ổn, phá vỡ trầm mặc.
Mạc Trung Quân nói: “Hoàng hậu nương nương người trị tội tiểu Mạc đi, tiểu Mạc đã không bảo vệ tốt nương nương!”
“Tiểu Mạc, bản cung muốn ngươi giúp bản cung đi làm rõ một chuyện, ngày đó bà đỡ sau khi rời Phượng Tảo cung đã đi đâu, hài nhi của bản cung, đến tột cùng là do tay kẻ nào mai táng, còn nữa… ngươi hãy đi điều tra, gần đây có nghệ nhân xiếc khỉ nào ở kinh thành từng bán khỉ cho người ta không.”
“Vâng.” Mạc Trung Quân dập đầu: “Tiểu Mạc nhất định sẽ điều tra rõ cho nương nương.”
“Tiểu Mạc, chuyện này, trời biết đất biết ta biết ngươi biết, vô luận tra ra được cái gì, ngươi chỉ có thể hồi báo cùng bản cung, hiểu không?”
“Dạ!”
“Nếu ngươi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-de-bep-hoang-thuong/2174707/chuong-308.html