Chu đại nhân thở dài, nhìn trời, cảm thấy số phận con gái nhà mình thật lắm truân chuyên, nhưng số mạng bi kịch của con bé là bắt đầu từ đâu, đúng ra mà nói, là từ khi ông cho vẽ bộ ‘Phì áp tiêu sấu đồ’ kia, sau đó thần xui quỷ khiến thế nào lại đưa con gái đi vào cung dự tuyển tú nữ, mới bắt đầu. Ngẩng đầu nhìn bức tranh lưu niệm ‘Phì áp đồ’ mà hoàng đế ngự bút treo ngay giữa sảnh đưởng, Chu đại nhân lão lệ tung hoành.
Thải Thải cũng đang ngồi trong khách sảnh đọc sách, thấy vẻ mặt này của cha, nhàn nhạt hỏi: “Cha, cha sao vậy?” Ông dường như còn bi thiết hơn cả Thải Thải: “Bây giờ cha rất hối hận, tất cả đều tại cha không tốt.”
“Bây giờ cũng đâu có sao.” Thải Thải lạnh nhạt: “Chỉ cần cha đừng khó chịu như vậy, thì con cũng không sao cả.”
Trong lòng Chu đại nhân bốc lửa, nhảy cao ba thước chạy đến trước mặt Thải Thải, giật quyển sách nàng đang đọc kia ném lên mặt đất hung hăng đạp.
“Cha! Cha làm gì vậy?!”
“Cha đang tức giận đó, cha thật sự nghĩ không ra, sao con có thể lạnh nhạt như vậy?! Rốt cục ai mới là người bị người ta đuổi cổ khỏi hoàng cung, ai là người mà ngay cả con mình cũng bị đoạt đi, là ai vậy?!!” Ông tức giận đến mức nắm lấy đầu tóc đã hoa râm của mình: “Nói thật với con, bây giờ cha cứ nghĩ đến, là muốn chết đi cho rồi đây!” Nói xong, thật sự cầm một cái bình hoa, giơ lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-de-bep-hoang-thuong/2174696/chuong-314.html