Chương trước
Chương sau


Thải Thải cười híp mắt giơ tay lên vỗ bụi trên bả vai thị vệ kia, gương mặt tỏ vẻ như là đang gặp người thân vậy.

Bả vai tên thị vệ kia lập tức cứng ngắc. Hắn bóp lấy tay Thải Thải, khiến Như Nguyệt sợ đến mức kêu lên: “To gan, ngươi dám bóp tay nàng, ngươi dám ở trên địa bàn của nàng mà bóp tay nàng sao?!”

“Tự tiện xông vào lều đều phải chết!” Ánh mắt mấy tên thị vệ lộ ra hung quang.

Thải Thải vừa định nói chuyện, cửa lều bị vén lên, một nam tử tuấn mỹ với làn da ngăm đen, hơi thở đầy nam tính hiện ra trước mặt Bánh Bao.

Một.

Hai.

Ba.

Ánh mắt hắn nhanh chóng mở to. Sau đó dịu dàng trở lại, khác hẳn với khí phách sắc bén của một vị chủ soái thường ngày. Mắt nhìn Bánh Bao trước mặt đã gầy đi một vòng lớn.

“Nàng gầy……” Lòng hắn đau xót, sau đó nắm lấy tay nàng.

Nàng thở dài: “Thì ra phương pháp giảm cân tốt nhất, chính là giày vò.” Nói xong, nhào qua, Sở Cuồng ôm lấy nàng vào trong ngực, lúc này mới nhìn thấy đứa trẻ ở trong lòng nàng. Trái tim ngàn xoay vạn chuyển không nói được nên lời. Thị vệ đứng bên nhìn thấy đều cảm thấy ngu cả người. Trước mắt bọn họ, hoàng thượng đang ôm một nam tử tay ôm đứa trẻ con, lại còn cho hắn một ánh mặt như đang yêu sâu đậm vậy?

Oa…… Thì ra hoàng thượng thích nam nhân, hơn nữa hoàng thượng lại còn thích nam nhân hơi mập nữa.

Mấy người lặng lẽ lủi đến gần lều, lại nghe thấy giọng hoàng thượng dịu dàng nói: “Tại sao lại đưa con đi thế này?”

“Chuyện này… nói ra rất dài dòng, chúng ta tới là để tìm nơi nương tựa.”

“Tìm nơi nương tựa……”

Sau đó bọn thị vệ không nghe thấy gì nữa, đang sốt ruột, chợt nghe thấy âm thanh hôn môi chùn chụt.

Còn có cả tiếng nam nhân thở dốc.

……

Oa……

Đám thị vệ nuốt nước bọt, nhìn sang lẫn nhau, làm sao hay biết đằng sau mình còn có một cô gái hung thần sát ác đứng đó.

“Các ngươi dám nghe lén sao? Thật không muốn sống nữa mà! Cút ngay cho cô nãi nãi!” Nói xong, một tay lôi đám người đó đẩy ra xa, xong rồi còn mình thì đừng canh ở ngoài, lại còn làm thêm cái mặt quỷ!

Mọi người cười ha hả, tiểu nha đầu này thật lợi hại.

Trong lều, Sở Cuồng ôm tiểu tinh linh đột nhiên xuất hiện này.

Nói thật, lúc nãy hắn đã thấy cả hai từ đầu, nhưng mà lại cố gắng cân nhắc một chút giữa đứa trẻ và nương tử đại nhân, sau đó liền trái lương tâm đi ôm nương tử đại nhân trước rồi mới để ý đến tiểu Bất điểm này.

“Đây là Tranh Nhi?”

“Không phải, đây là tiểu Nhị lang.”

“Con trai trẫm sao lại biến thành tiểu Nhị lang rồi hả?”

Thải Thải tựa vào ngực hắn, nắm lấy tay hắn, than thở: “Thiếu chút nữa là tiểu Nhị lang đã bị mất mạng rồi, thiếu chút nữa là mẹ con ta đều chết hết cả rồi, chúng ta trở thành món ăn ở trong mâm kẻ khác…… chúng ta……” Nàng uất ức nói còn chưa xong, hai hàng nước mắt đã thi nhau rơi xuống, nàng bắt lấy tay Sở Cuồng, dùng sức lắc: “Đều là tại chàng, nếu lúc đầu ta không gả cho chàng, cuộc sống của ta làm sao lại đến mức khó chịu như vậy! Ta vốn không quan tâm đến chuyện gì cả, đến hôm nay lại mắc vào âm mưu của kẻ khác!” Ai ngờ một phút bất cẩn, lại thành tát lên mặt hắn.

Sở Cuồng ngẩn ra.

Thải Thải lại đau lòng, thu tay trở về, nắm lấy cánh tay mình.

Lúc này Sở Cuồng mới nhìn thấy, trên cổ tay nàng có ứ huyết.

Đôi môi hắn run run, hỏi: “Cái này là làm sao vậy?” Thấy nàng không nhịn được đi bóp tay: “Nàng tự bóp sao? Điên rồi, sao nàng có thể đối xử với mình như vậy được?”

“Ta……” Trong lòng nàng sợ hãi, áp lực lớn dần, nàng thật sự khó chịu đến điên rồi, từ một khắc khi biết tiểu Nhị lang bị bắt mất kia, trong lòng nàng dường như là đang đánh trống, lại không thể tùy tiện mắng chửi người, cũng không thể tùy tiện đánh người, không làm cái gì đó, chắc nàng sẽ điên mất.

Nàng cắn lấy cánh tay Sở Cuồng, nước mắt rơi xuống.

Sở Cuồng không nhúc nhích, chỉ dùng cánh tay còn lại dịu dàng vuốt tóc nàng.

“Bánh Bao, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?” Sở Cuồng thử hỏi.

Lúc này Thải Thải mới nhả miệng ra, ngẩng đầu, núp trong ngực hắn, thở dài một hơi thật sâu, giống như đang phun hết mọi uất ức trong lòng ra vậy.

“Đồ xấu xa, bọn họ cho rằng việc ta sinh được hai đứa con trai, là một tội lỗi. Ta chiếm được sự sủng ái của chàng, cũng là tội lỗi. Cho nên bọn họ bất an, lo lắng ngoại thích có quyền hành quá lớn. Cho nên hôm ta lâm bồn, liền đem một trong hai hài tử, đổi thành con khỉ chết.”

Ly miêu hoán thái tử? Sở Cuồng lập tức hiểu rõ câu chuyện.

“Lớn mật!” Sở Cuồng phát tác cơn giận ngay tức khắc, nếu trong tay hắn không phải là đang ôm con trai mình mà là đồ khác, hắn sẽ ném ra ngoài ngay lập tức!

Thải Thải ngồi một bên vừa lau nước mắt vừa nói: “Sau đó thái sư đại nhân gây áp lực với thái hậu, biếm ta làm thường dân, đưa cháu gái mình vào cung, để làm thê tử mới của chàng.”

“……” Sở Cuồng cũng biết chuyện gần đây kinh thành quá yên tĩnh, yên tĩnh đến bất thường.

Thải Thải nói tiếp: “Sau đó ta tìm tiểu Nhị ca trở về… lại bị người hãm hại, độc chết ta.”

“A……” Hắn cười lạnh, quay đầu lại, hiển nhiên là không phải giận Thải Thải rồi. Rất nhanh lại khôi phục tâm trạng, đi tới, cười một tiếng: “Nàng là quỷ sao?”

“Đúng vậy, lúc này ở kinh thành ta đã là một con quỷ rồi.”

Sở Cuồng nghiêng đầu hôn lên môi nàng.

Khi hắn thấy bộ dạng nàng khóc lóc rối rít như vậy thì đã hiểu ra, chỉ là chuyện này, đã quá mức lắm rồi.

Đúng vậy, Sở Cuồng vẫn thường rất tôn trọng nội các, bởi vì thái sư dẫn đầu đám người đó chính là một trung thần. Nhưng mà, có lẽ hắn đã cho bọn họ một cái giá quá cao, cho nên bọn họ kiêu căng, tự cho mình là đúng, mới cho rằng ở trong mắt hắn, hoàng hậu là không thể sánh bằng bọn họ được.

Đáng tiếc là sai lầm rồi.

Nắm lấy tay Thải Thải, đây chính là người duy nhất hắn tin tưởng, và coi như sinh mạng mình.

Cho nên mấy lão già ở kinh thành nhất định là đã quá già nên hồ đồ rồi.

Thải Thải khóc lóc phát tiết xong, lau nước mắt, nằm xuống giường hắn, Sở Cuồng an vị bên cạnh nàng, ôm hài tử nhìn một hồi.

Thải Thải híp mắt ác độc nói: “Sau này trở về, chàng nhất định phải lấy lại công bằng cho ta đấy.”

“Được.” Sở Cuồng nhẹ nhàng trả lời.

Thải Thải không đề cập đến chuyện này nữa, xem như chưa xảy ra, ranh rãnh cười một tiếng, nói: “Chàng đen đến nỗi ta phải giật mình đấy, nhưng đậu rang vậy.”

“Ha ha……” Sở Cuồng cúi người xuống, hôn lên trán nàng một cái.

Thải Thải nói tiếp: “Nhưng mà, chàng càng đen, nhìn lại càng nam tính…… Khiến ta yêu chàng nhiều hơn……” Mặt nàng đỏ bừng, khẽ nghiêng đầu, “Cho nên, khi nãy ta nói rằng hối hận gì đã gả cho chàng ấy, đấy là do ta lẫy, cho nên mới muốn nói lời khiến chàng tức mà thôi…… Có như vậy, chàng mới càng yêu ta chứ, đúng không?”

“Ừ……” Hắn cười đến vô cùng dịu dàng, dùng tay mình vuốt ve nàng, hệt như đang âu yếm một đứa trẻ.

-oOo-
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.