Vị tiểu tướng lảo đảo lùi về sau hai bước, quay mặt đi mà nói: “Hoàng thượng, các tướng quân xin hoàng thượng trở về nghị sự.” Giọng nói hơi phát run. Đứng cả buổi mà không dám động đậy.
Bỗng nhiên có người vỗ lưng hắn từ phía sau. Sở Cuồng lúc này đã áo mũ chỉnh tề: “Được rồi, về thôi.”
Dạ……
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy vị quân sư kia đang vỗ vạt áo của chính mình.
Mẹ nó! Mới rồi hoàng thượng cùng quân sư làm cái gì đấy! Chẳng lẽ hoàng thượng và quân sư……
“A, mới vừa rồi con ngựa bị chấn kinh, nên chúng ta té từ trên ngựa xuống……”
“Ra là vậy……” Hắn cười khan: “Vậy, xin mời quay về ạ!” Dứt lời chạy biến đi như một làn khói.
“Hắn sẽ tin lời chúng ta sao?” Thải Thải kéo mặt đầy râu kia bất nam bất nữ nói.
“Nhất định là không tin.” Sở Cuồng mỉm cười bên tai nàng nói: “Mới rồi trẫm còn chưa mặc xong quần đâu……” Nụ cười của hắn hơi nghịch ngợm, nâng cằm Bánh Bao lên, “Nếu chính là nàng, nàng sẽ tin sao?”
Cảm giác bị người khác hiểu lầm có chút không tốt, nhưng mà nội tâm Sở Cuồng vẫn phi thường trấn tĩnh, hắn đi lên đồi, vừa đi vừa huýt gió, gọi ngựa chạy trở về, bóng dáng thần tuấn phi phàm dừng lại bên cạnh Sở Cuồng, không ngừng dùng mõm cọ cọ vào tay hắn. Sở Cuồng vỗ vỗ lên cổ nó: “Phi Long, sau này, nàng là chủ nhân của mi.” Nắm lấy tay Sở Sở vỗ lên cổ nó, con ngựa phun ra một ngụm khí nóng, làm cho lòng bàn tay Bánh Bao ướt nhoe nhoét. Thải Thải áp cả người lên, con ngựa kia rất thông minh, không nhúc nhích.
Sau đó nó khuỵa chân, lại quỳ xuống khiến Sở Cuồng cả kinh, Thải Thải ngồi lên rồi, con ngựa liền đứng lên lại.
Sở Cuồng ha ha cười to: “Con ngựa này cũng nhìn ra nàng không thể leo lên được đấy.”
“Ai nói, bản cung từng học qua khinh công, nhưng bây giờ đã quên mất mà thôi.” Chiêu thức hấp khí trong khi sử dụng khinh công, và ngay cả quá trình vận khí cũng phiền toái vô cùng.
Sở Cuồng lật người lên bắt lấy sợi dây cương, hai chân kẹp bụng ngựa, giục nó chạy đi.
Trong lều lớn, tất cả các tướng quân đều không nói một lời mà ngồi xuống. Mỗi người tựa như một tảng đá cứng rắn, yên lặng đến nỗi khiến tóc gáy người ta cũng phải dựng lên.
Sau khi Sở Cuồng bước vào, các tướng quân luôn trải qua huấn luyện nghiêm khắc đều cùng đứng lên.
Lúc này màn mới được hạ xuống.
Thải Thải đi vào trong lều, phái Như Nguyệt nghe lén xem họ đang nói cái gì.
Một nén nhang sau Như Nguyệt trở về bẩm báo: “Nghe nói đêm qua kho lương mới bị người Hung Nô đánh lén. Nhưng mà do kịp thời phát hiện, một vị tướng quân họ Ngô dẫn binh truy đuổi, không ngờ lại bị trúng kế, bây giờ đoàn người đều bị vây trong sơn cốc. Mọi người đang nghĩ cách cứu Ngô tướng quân trở về.”
Thì ra là như vậy. Thải Thải chỉ có thể chờ Sở Cuồng trở lại để nghe ý kiến của hắn, sau đó lại thấy tiểu Nhị lang dường như không thể thích ứng với hoàn cảnh khô hanh ở đây, lỗ mũi bị khô, cho nên nàng dùng miếng vải thấm nước nhẹ nhàng lau cho bé. Tiểu Nhị lang khóc, Thải Thải vẫn lau, sau lại phát hiện thì ra là tè dầm, bèn cùng Như Tâm thay tả cho bé.
Không lâu sau đến đôi môi tiểu Nhị lang cũng khô, Thải Thải lấy nước cho bé uống. Lúc đầu rất khó cho uống, bây giờ Thải Thải đã làm rất rành, một tay nhẹ nhàng giữ đầu bé, phần cánh tay thì đỡ dưới lưng, Như Tâm bưng một chén nước ấm nho nhỏ đến, Thải Thải dùng thìa, múc từng thìa đút cho bé. Từng ít từng ít như vậy, chẳng mấy chốc cũng đã được gần nửa chén. Thải Thải ngửi thấy trên người bé có mùa sữa chua chua.
“Như Tâm, ở đây rất lạnh, nhưng dù thế nào cũng phải tắm cho tiểu Nhị lang mới được.”
Như Tâm gật đầu, đi ra ngoài loay hoay một hồi, sau đó bê một cái chậu gỗ, mép chậu đã được chà cho trơn bóng, cái chậu này có một điểm khác với thùng tắm của người lớn, đó là rất thấp.
Có như vậy khi đặt mông em bé ngồi xuống mới không bị sặc nước.
Như Tâm cầm ấm nước đi vào, hòa nước cho vừa đủ ấm. Thải Thải vừa dỗ dành vừa bế bé cẩn thận ngồi vào nước. Tiểu Nhị lang rất hưởng thụ duỗi duỗi chân. Đứa bé này, ngay khi tắm cũng không quấy khóc. Thải Thải đỡ đầu bé cho khỏi ngã ra nước, dùng tay nhẹ nhàng chà rửa tay cho bé.
Móng tay nàng đã cắt bỏ, vì sợ làm bị thương tên nhóc này.
Dù lều này rất kín, nhưng khi rửa ráy cho bé Thải Thải luôn quấn một tấm khăn quanh bụng, sợ gió sẽ lùa vào trúng bé.
Sở Cuồng ở bên ngoài nghe thấy tiếng nước khi Thải Thải đang tắm cho bé, bèn hỏi: “Trẫm có thể đi vào sao?”
“Chờ một chút nữa chàng hẵng vào.” Thải Thải không chút suy nghĩ mà nói.
Sở Cuồng đành đứng chờ ở bên ngoài.
Chờ Thải Thải mặc đồ xong cho con, mới bảo Như Tâm ôm bé đến nơi kín gió.
Thải Thải cười một tiếng, lau lau tay vào tay áo: “Làm phiền rồi, đổ nước đi.”
Sở Cuồng đi vào, thấy chậu nước trên mặt đất, quả nhiên cúi người xuống định bê đi, Như Tâm nói: “Để nô tỳ đi cho ạ.”
Nhưng Sở Cuồng lại cười nói: “Nếu để ngươi làm, nương nương nhà ngươi sẽ không vui, nàng là muốn trẫm tự làm đấy!”
Chờ hắn đổ nước xong, mới đem chậu gỗ đặt vào cạnh cửa, lúc này Thải Thải mới hỏi: “Có phải chàng định đi cứu Ngô tướng quân không?”
Sở Cuồng gật đầu một cái, nói: “Thật ra lần này Ngô tướng quân đã quá lỗ mãng, nhưng mà nếu trẫm không đi cứu, sợ rằng lòng quân sẽ rối loạn, mà có cứu được trở về, cũng xem như một trừng phạt hắn, chuyến đi này cũng không phải đi không.”
“Nhưng mà Nhiếp Lăng Phong kia làm việc khó mà nhìn thấu được, y đi một bước đã nghĩ ba bước, ta chỉ sợ trong đó có cất giấu âm mưu mà thôi.”
“Trẫm cũng nghĩ như vậy, thật ra cũng đã từng phá nhiều âm mưu của y rồi. Nhưng dường như y vẫn chưa từ bỏ ý định. Nếu như Ngô tướng quân bị vây hãm, trẫm nhất định sẽ mang binh đi cứu, còn nếu trẫm không đi, thì cũng sẽ phái người thân cận đi. Đến lúc đó đối phương đã bày trận, dù thế nào thì trẫm cũng sẽ thất bại, tổn thất hai đại tướng. Cho nên nhất thời trẫm cũng không biết nên làm thế nào cho phải cả.”
Thải Thải gật đầu, chợt nhớ ra: “Sở Cuồng, chàng còn quên mất một chuyện cực quan trọng rồi.”
“Hửm?”
Thải Thải cười thành tiếng: “Tiểu Nhị lang còn chưa có tên đó.” Vốn đã chuẩn bị, nếu một nữ một nam thì gọi là Tranh (筝– đàn tranh, diều giấy) Nhi và Tranh (铮- sáng chói, leng keng, tiếng khí giới va vào nhau) Nhi. Nhưng bây giờ lại là hai đứa con trai, chữ Tranh (筝) có hơi nữ tính.
Sở Cuồng trầm tư, nói: “Đứa bé này vừa sinh ra số mạng đã rất nhấp nhô, ta muốn chọn cho con một cái tên có thể trấn yêu ma, ta thấy, gọi là ‘Lân Nhi’ đi, long vương sinh chín con, một trong số đó cũng có một đứa tên là Kỳ Lân, nàng nói xem có được hay không?”
“Sở Lân.” Thải Thải cúi đầu thì thầm: “Hay lắm.”
Lúc này nàng chợt nói: “Ta vừa mới nghĩ ra một cách……”
“Cách gì?”
“Ta muốn Nhiếp Lăng Phong phải ngoan ngoãn đem Ngô tướng quân của chàng thả ra, lại có thể phá hết gian kế của hắn.”
Sở Cuồng tò mò, nhìn vẻ mặt ranh mãnh của Bánh Bao.
Nàng nâng đầu, cúi người ghé vào tai hắn nói thầm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]