Như Nguyệt đứng ở cửa quân doanh nhìn theo, thấy bóng dáng hoàng đế càng lúc càng xa cho đến khi trở thành một điểm sáng mới trở về trại, lập tức chui vào trong, nói với Thải Thải đang ôm con: “Nương nương, hoàng thượng đã đi rồi, hay là chúng ta cũng sớm động thủ đi được không? Nếu bỏ lỡ cơ hội, ngộ nhỡ hoàng thượng đột nhiên đi đường tắt, chúng ta sẽ không trở tay kịp.” Thải Thải cầm thìa trong tay, đút từng thìa sữa mới được hâm nóng cho tiểu Nhị Lang, thuận tiện bảo: “Gọi Như Tâm vào đây.” Như Tâm ở ngoài phơi tả, chợt nghe nương nương kêu mình, liền kéo ống tay áo xuống đi vào.
“Nương nương, người gọi em?” Như Tâm chưa biết chuyện gì, nhìn Thải Thải.
Thải Thải ôm tiểu Nhị lang lên, giao cho Như Tâm: “Em giúp ta chăm sóc con, ta và Như Nguyệt phải ra ngoài mấy ngày.”
“Nương nương…” Như Tâm có chút trách cứ nói: “Biết rõ tình huống hiện tại nguy hiểm, người đây là muốn đi đâu chứ!”
Thải Thải cười một tiếng, nói thầm bên tai nàng một câu. Như Tâm sắc mặt đại biến, vội xua tay: “Không được không được, rất nguy hiểm, hơn nữa nếu hoàng thượng biết, sẽ tức giận mất. Nương nương, người vẫn luôn là một người trầm ổn, sao lần này lại mạo hiểm như vậy, ngay cả Như Tâm cũng biết làm vậy rất nguy hiểm mà.”
Thải Thải căn bản không nghe lời nàng khuyên can, đem đứa trẻ trong tay nhét vào lòng nàng. Liếc nhìn Như Nguyệt một cái, phủ thêm áo choàng rồi đến chuồng ngựa dắt lấy một con đi ra ngoài. Như Tâm thấy hai người bọn họ sớm đã bàn bạc xong xuôi, lòng có chút tức giận, cần gì phải gạt nàng như vậy, mắt thấy không thể ngăn cản được, đành phải đứng xa xa hỏi: “Như Nguyệt, muội đã cầm theo lương khô chưa?” Quả nhiên Như Nguyệt đã quên mất. Thải Thải trong tình thế cấp bách cũng không nhớ đến việc này. Như Tâm thở dài, xoay người đi vào, lấy mấy cái bánh lớn và một ít thịt, nhét vào trong túi áo họ.
Nàng nhìn Thải Thải, tựa hồ hết sức lo lắng, nhưng mà, dù có nói thế nào Thải Thải cũng không nghe.
Thải Thải cười một tiếng, bảo: “Ta đi đây, mấy ngày nay ta đã tập cho Lân nhi thói quen dùng sữa tươi. Em nhớ dùng thìa bón cho nó là được rồi, nếu như không chịu uống… vậy thì để nó đói bụng, rồi nó cũng sẽ uống thôi.” Trong lòng Thải Thải rất không nỡ, mím môi, sau đó nói: “Mỗi ngày nấu một nồi canh mê (canh có thuốc làm người ta mê mang, lừ đừ),sau đó hầm với cháo, cho nó ăn đi.”
Như Tâm gật đầu, ánh mắt đỏ hồng, Thải Thải xoay người lại, đi ra cổng. Như Tâm gọi với về phía Như Nguyệt: “Như Nguyệt, muội hãy chăm sóc nương nương cho tốt biết không?”
“Muội biết rồi tỷ!” Như Nguyệt đáp xong, giơ roi giục ngựa chạy theo Thải Thải.
Nàng thật không yên lòng, muốn đi cùng, nhưng lại không thể để Lân nhi lại một mình được.
Thải Thải và Như Nguyệt trải qua một con đường nhỏ vắng vẻ trong một ngày, so với đội ngũ của Sở Cuồng còn nhanh hơn cả nửa ngày.
Chủ yếu là do nàng cưỡi ngựa, mà đội ngũ hơn phân nửa là bộ binh. Ở một lối rẽ, Thải Thải đứng từ trên cao nhìn xuống đội ngũ Sở Cuồng đang xuyên qua khe núi.
Làn gió khô hanh thổi tung chiếc áo khoác trên người nàng, dưới chân là lớp đá vôi.
“Nương nương, chúng ta đi trước sao?”
“Ừ.” Nàng xoay người, theo Như Nguyệt đi theo sườn dốc trên vách đá, rẽ vào một lối khác, chạy như bay.
“Nương nương, người xác định Quan Bộ Phi sẽ không xuất binh cùng Nhiếp Lăng Phong sao?”
“Ta xác định.” Cách tấm khăn che mặt, Thải Thải nói, “Nhưng chúng ta phải nhanh lên, nếu ta đoán không nhầm, sau Nhiếp Lăng Phong, Quan Bộ Phi rất nhanh sẽ xuất hành rồi.”
Thải Thải đã nghĩ đúng, có lẽ vẫn còn cơ hội thuyết phục Quan Bộ Phi, buông tha cho việc đối kháng với Đại Sở, cùng hợp tác với Sở Cuồng để trấn áp thành phần bất yên ở Hung Nô, nếu Hung Nô ở trong tay Quan Bộ Phi, sẽ ít xảy ra phong ba hơn. Cho nên Thải Thải mới lựa chọn hành động vào lúc trễ như vậy, thứ nhất là vì cảm thấy Sở Cuồng sẽ không đồng ý để nàng một lần nữa dấn vào nguy hiểm, thứ hai là nếu như đi tìm Quan Bộ Phi quá sớm, cho hắn quá nhiều cân nhắc, hắn sẽ dao động.
Cả đêm bôn ba. Trước mặt trời mọc vào ngày thứ hai, Thải Thải đã đến nơi quân Hung Nô trú đóng.
Trên lá cờ trước đại doanh viết ba chữ Diệp Hạ Thái thật lớn.
Thải Thải có thể kết luận, đây là đại bản doanh của hắn.
Trong trại của đại tướng quân vương, Diệp Hạ Thái đang tự châm trà uống một mình chờ trời sáng, sau khi trời sáng hắn sẽ xuất phát, đây là lời đã nói trước đó với Nhiếp Lăng Phong.
Bây giờ, hắn đang muốn bình ổn đầu óc một chút.
Chợt, có người đi vào, hắng giọng gọi: “Vương gia, có hai người yêu cầu được gặp ngài!”
“Không gặp. Vào thời điểm này bổn vương không rảnh để để ý đến mấy chuyện vặt vãnh.”
“Vương gia, người nọ bảo thuộc hạ nói với ngài, nàng là muội muội của ngài.”
Muội muội, muội muội của hắn đã sớm tung tích không rõ, đột nhiên lại nhớ ra, bản thân mình vẫn còn một muội muội.
Vị muội muội khiến hắn cảm thấy lúng túng, bất đắc dĩ. Sao lại chạy đến gặp hắn vào thời điểm này? Tại sao? Diệp Hạ Thái hơi nhíu mày, phất tay bảo: “Đưa nàng vào đây.”
Đi vào là người người mặc áo choàng xám tro.
Diệp Hạ Thái cẩn thận nhìn hồi lâu, cho đến khi nàng tháo tấm khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt trắng nõn mượt mà, còn có nụ cười với hai má lúm đồng tiền.
“Thải Thải!” Diệp Hạ Thái hiển nhiên là có chút kích động, bước tới mấy bước, đôi tay đặt lên vai nàng: “Tại sao lại là muội?!”
“Đại ca, ta tới tìm ngươi nói vài câu.” Trong đôi mắt hiện lên vẻ gấp gáp.
Diệp Hạ Thái trầm xuống, nói vậy, chuyện này nhất định có quan hệ với cuộc chiến này, có quan hệ đến Sở Cuồng.
Nhưng hắn vẫn ngồi xuống chờ đợi, cũng bảo Thải Thải ngồi xuống.
Nói: “Muội tìm ta vì việc gì, cứ nói thẳng ra, ta sẽ nghe.”
Thải Thải nói: “Đại ca, ta hy vọng đại ca có thể nhân cơ hội này, đẩy ngã Nhiếp Lăng Phong.”
“Ta không thể lật đổ y được, ta là người Hung Nô, muội tử lại là hoàng hậu Đại Sở, vì sao lại chạy đến nói với đại ca chuyện này?”
“Đại ca, ta biết ngươi cũng nhìn ra, Nhiếp Lăng Phong là một kẻ điên. Y có thể vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Mà đại ca tấm lòng luôn nhân hậu, nếu dân chúng Hung Nô đi theo đại ca, nhất định sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều. Sở Cuồng cũng không hề có ý đồ gây bất lợi cho Hung Nô, thậm chí nếu đại ca là người thay thế kế vị, chúng ta có thể cùng Hung Nô lui tới buôn bán nhiều hơn.”
Nghe nói thì rất hay, Diệp Hạ Thái bưng chén trà lên nhấp một chút, sau đó nói; “Muội bất chấp nguy hiểm mà đến, thì ra thật đúng là đang vì ta mà suy nghĩ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]