Chương trước
Chương sau
Sau khi Tiêu Lương Thần rời đi. Công Tử Lăng một cước đem Niên phi đá ra ngoài cửa.
Hắn bóp cổ của hắn, hung tợn nói.
“Ai cho ngươi lá gan gọi Lăng ca ca, ngươi thực sự chán sống có đúng hay không, ngươi thật cho là trẫm sẽ không giết ngươi?”
“Ha ha ha ha, hoàng thượng, người bỏ được giết ta sao, ngươi nhìn gương mặt này của nô tì, người bỏ được giết ta sao.”. Ngôn Tình Tổng Tài
“Hoàng thượng, vô dụng, y căn bản cũng không yêu người, người không phải là đã sớm biết sao, tim của y, ở thời khắc người giết Cố Vân, liền đã chết, hoàng thượng người sớm liền hiểu không phải sao.”
Ta nhìn hoàng thượng điên cuồng trước mắt, cười càng thêm vui vẻ.
“Hoàng thượng, vô dụng, các ngươi trở về không được, ha ha ha ha, người nghe hiểu sao, các ngươi sẽ không thể trở về lúc ban đầu được.”
Hắn thả ta, thất thần ngồi bệt dưới đất, ta đột nhiên liền cười ra nước mắt, cười hắn đối với Tiêu Lương Thần cố chấp, cười hắn Công Tử Lăng điên cuồng, cười chính ta thật đáng buồn.
Sở dĩ mọi người cảm thấy hoàng thượng vắng vẻ Hoàng hậu nương nương, mà sủng ái ta, chỉ có ta biết, hắn cho tới bây giờ cũng không có chạm qua ta, mỗi lần hắn uống rượu xong, đều đã bi thương ôm ta, gọi ta Thần Thần.
Đem tất cả lửa than trong cung của y đều phân đi là bởi vì nương nương trong cung khác thêm xạ hương bên trong. Đem toàn bộ tỳ nữ trong cung y điều đi là sợ có người sẽ ở trong cơm nước của y hạ độc, đối với hắn lời nói lạnh nhạt là sợ y rước họa vào thân, đây là phương thức của hắn bảo hộ y, những điều này… Lại có ai biết được.
Nói cho cùng, Công Tử Lăng, chúng ta đều giống nhau thật đáng buồn...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.