Chương trước
Chương sau
“Lý công công, ngươi nói tiểu hoàng tử tên gọi là gì thì tốt? Chuyện này nên là ta và Thần Thần cùng nhau thương lượng, thật đúng là rất hối hận, không có sớm một chút hỏi ý y con của chúng ta tên gọi là gì…”
“Hoàng thượng… Người vì sao không cùng nương nương nương nương giải thích chứ?”
“Giải thích… Con của chúng ta cũng không về được a… Huống chi, đến tình trạng ngày hôm nay, đều là ta làm hại a…”
“Lý công công… Ta đôi khi thực sự cảm thấy rất khổ cực.”
Công Tử Lăng cười nhìn bầu trời.
“Ta vẫn cảm thấy, giữa chúng ta, chỉ cần ta buông tay, chúng ta nên cái gì đều xong…” Công Tử Lăng cười khổ.
“Nhưng ta không muốn buông tay a… Ta thương y a… Từ thật rất nhỏ liền yêu a, nhưng Thần Thần hình như không rõ, ta có bao nhiêu thương y…”
—————–
Ban đêm, Công Tử Lăng ôm Tiêu Lương Thần, dụ dỗ y hắn đi vào giấc ngủ, giữa lúc Tiêu Lương Thần sắp ngủ, y đột nhiên lại mở mắt. Vẫn không nhúc nhích nhìn Công Tử Lăng.
“Thần Thần, tại sao lại không ngoan, nhanh ngủ đi, ngày mai ta dẫn ngươi đi hoa viên chơi thế nào?”
Tiêu Lương Thần không hề động, còn là nhìn Công Tử Lăng, đột nhiên hô hấp bắt đầu dồn dập, y đẩy ra Công Tử Lăng, từng ngụm, từng ngụm thở dốc, nước mắt không ngừng rơi.
“Thần Thần?” Công Tử Lăng đi qua ôm lấy y.
Hai mắt Tiêu Lương Thần đỏ như máu nhìn Công Tử Lăng. “Công Tử Lăng, ngươi giết ta đi, ngươi thế nào không giết ta… Vì sao còn muốn ta sống… Vì sao…”
Khóe miệng Tiêu Lương Thần tràn ra máu, Công Tử Lăng vội vàng đẩy ra cái miệng của y.
“Thần Thần, ta không cho ngươi tự sát!”
Tiêu Lương Thần cười a a. “Công Tử Lăng, ta hận ngươi, ta hận ngươi!”
Tay Công Tử Lăng lôi kéo tay y hơi cúng lại, nhưng vẫn là đem y ôm sát vào trong ngực, không ngừng an ủi Tiêu Lương Thần.
(Thần Thần… Ta đã cho rằng ta yêu ngươi… Nhưng yêu đối với ngươi… Lại trầm trọng như vậy… Đem ngươi thương máu tươi nhễ nhại…)
Tiêu Lương Thần không ngừng đấm Công Tử Lăng, phát ra thét chói tai như tiểu thú vậy, y cắn Công Tử Lăng Công Tử Lăng, cắn đến chảy máu, hắn vẫn không động.
Tiêu Lương Thần thống khổ khóc. “Công Tử Lăng, ngươi thả ta đi… Ngươi khiến ta đi chết đi…”
Thân thể Công Tử Lăng ở run nhè nhẹ, hắn cắn răng thật chặc, đem nước mắt ép trở lại.
Thanh âm lại khôi phục trong trẻo nhưng lạnh lùng. “Tiêu Lương Thần, ngươi nếu là dám chết, trẫm liền giết hài tử của ngươi, khiến hắn xuống phía dưới cùng ngươi…”
Tiêu Lương Thần rốt cục buông tha giãy dụa, hai tay vô lực rũ xuống hai bên, lệ rơi đầy mặt, lẩm bẩm nói “Ngươi giết một còn chưa đủ sao…”
Tâm hai người đều thương đến thủng lỗ chỗ, máu chảy không ngừng, vẫn còn cố chấp cùng một chỗ, như vậy, sẽ chỉ làm bọn họ thương càng sâu hơn…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.