Nói đến chuyện lần trước, Hạ tiểu thụ oán khí ngút trời, lại không biết Mạc Thiên Tiếu tại sao lại làm như vậy, thế là, Hạ tiểu thụ cứ như vậy không nói lời nào mà tìm đường chạy trốn ~ “Ly Lạc, ngươi sao lại thành ra cái bộ dạng thế này?!” Ngạn Bạch kinh hãi, ngày ấy từ lúc sau khi nhìn thấy nam nhân anh tuấn kia rời đi, hắn liền phát hiện Hạ Ly Lạc hoàn toàn là một bộ dạng mất tập trung, hắn lúc đó đã biết rằng Hạ Ly Lạc thật sự là thích tên ngốc họ Mạc kia, sau đó lại nhìn thấy Hạ Ly Lạc một lòng một dạ quay lại chỗ người kia biến mất, hắn cười khổ, mặc cho y rời đi. Hắn nghĩ hắn nên rời đi, sau đó thì liền đi tới nơi này, nơi này tên là “Tiêu Diêu Các”, phong cảnh ở đây vô cùng đẹp, là nơi hắn thích nhất, nơi này cũng coi như là gia sản nhà hắn, hắn từng đưa Hạ Ly Lạc đến nơi này, đối đãi với y như khách quý, tại nơi này, hắn lần đầu tiên nhận ra mình thích Hạ Ly Lạc. Vốn chỉ là muốn trở về nhìn xem thử, lại không nghĩ rằng sẽ thấy Hạ Ly Lạc! Trong nháy mắt nhìn thấy Hạ Ly Lạc này, hắn có cảm giác trở lại quãng thời gian hai người đồng du giang hồ, trong lòng tràn đầy vui sướng, nhưng, niềm vui sướng ngắn ngủi này nhanh chóng biến mất không một vết tích khi hắn nhìn thấy Hạ Ly Lạc trên người chỉ khoác ngoại sam. Nhìn dáng vẻ lúc này của Hạ Ly Lạc: đầu tóc rối bù, y phục xộc xệch, trên gáy tràn đầy vết đỏ ám muội, hai tay Hạ Ly Lạc túm chặt lấy vạt áo trước ngực, hai hàng lông mày nhíu chặt, môi vì bị y cắn mà trở nên trắng bệt, y lảo đảo bước đến phía hắn, y giờ phút này với con người hăng hái hắn gặp lần đầu tiên tựa hồ là hai người khác nhau, nhìn y bị thương nặng như thế, Ngạn Bạch hơi nheo mắt lại, hai tay nắm thành quyền, hắn sao có thể không biết Hạ Ly Lạc vì sao lại thành như vậy được! “Ngạn Bạch, ta biết huynh nhất định sẽ đến chỗ này, có thể cho ta mượn chỗ nghỉ ngơi một chút được không?” Hai chân Hạ Ly Lạc khẽ run, cảm giác đau đớn như bị xé rách từ nơi kia truyền đến khiến y khổ sở vạn phần, đi đến được trước mặt Ngạn Bạch, cả người y liền ngã xuống, không chút khí lực tựa vào trong lòng Ngạn Bạch, Hạ Ly Lạc một trận cười khổ. “Ly Lạc! Ngươi làm sao vậy!” Ngạn Bạch giả vờ lo lắng nhìn Hạ Ly Lạc trong lòng mình, Hạ Ly Lạc bám vào Ngạn Bạch gắng gượng đứng lên, đưa tay sửa lại một chút mấy sợi tóc tán loạn của mình, đem mặt mình lộ ra, hơi lúng túng nhìn Ngạn Bạch, sau khi ho nhẹ hai tiếng, y khàn khàn cổ giọng nói, “Ta không sao, chỉ có chút mệt mỏi, hiện tại có thể cho ta một gian phòng khách, và chút nước được không? Ta muốn tắm rửa, ta cũng chỉ ở đây vài ngày thôi, chắc chắn sẽ không mang thêm phiền phức cho huynh đâu.” Ngạn Bạch hơi khiếp sợ, cùng Hạ Ly Lạc nhận thức nhau cũng đã lâu như thế, hắn chưa từng thấy dáng vẻ mê hoặc thế này của Hạ Ly Lạc, khuôn mặt nhỏ trắng bệch cùng mấy sợi tóc ngổn ngang trước mặt càng khiến y tăng thêm mấy phần ốm yếu quyến rũ, một hồi lâu, Ngạn Bạch mới khẽ cười nói: “Ly Lạc sao lại nói những lời khách khí như vậy, ta trước tiên dìu ngươi về phòng, sau đó sẽ kêu người đem nước đến có được không?” Hạ Ly Lạc gật gật đầu, đối với Ngạn Bạch cười cười, gian nan bước đi theo Ngạn Bạch về phòng, cuối cùng sau khi ngồi lên trên giường, Hạ Ly Lạc mới thở phào nhẹ nhõm, “Ngạn Bạch, phiền huynh kêu người chuẩn bị nước giúp ta, đúng rồi, lại phiền huynh chuẩn bị cho ta một ít thuốc trị thương.” Nhìn thấy dáng vẻ hơi cau mày nghi hoặc của Ngạn Bạch, Hạ Ly Lạc đỏ mặt nói, “Chỉ là chút thương tích ngoài da, chỉ cần dưỡng mấy ngày là tốt rồi.” Ngạn Bạch trong lòng khẽ nhàn nhạt cười, nhìn Hạ Ly Lạc một chút, liền sãi bước đi ra ngoài. Chỉ chốc lát, có mấy thanh niên trai tráng đem một thùng gỗ vào phòng Hạ Ly Lạc, sau khi kêu bọn họ ra ngoài, Hạ Ly Lạc liền đóng cửa lại, cởi ngoại sam trên người ra. Vừa mới cởi ngoại sam ra, đập vào mắt Hạ Ly Lạc chính là cơ thể vô cùng thê thảm của mình, trên lồng ngực rải đầy dấu vết ám muội, ngay cả….trên đùi cũng có! Nhớ tới đêm qua một đêm vô độ phóng khoáng, Hạ Ly Lạc trong lòng run lên, cắn cắn môi dưới, nhấc chân bước vào mộc dũng. Y chậm rãi ở trong mộc dũng ngồi xuống, dòng nước ấm áp liền lập tức phủ quanh cơ thể của y, nơi kia trong nháy mắt chạm vào nước ấm, đau đớn đến suýt chút nữa đã khiến Hạ Ly Lạc kêu lên. Chỉ chốc lát y liền nghe thấy một mùi hương nhàn nhạt, trong nháy mắt liền cảm thấy vô cùng thư thái. Y chưa từng nghĩ dục vọng của Mạc Thiên Tiếu lại lớn như vậy, rõ ràng buổi tối thứ nhất đã làm nhiều lần đến thế, ngày hôm sau lại vẫn…. Cũng không biết hắn lúc này vẻ mặt như thế nào, nhất định là rất buồn bực, hắn tuyệt đối sẽ không ngờ mình sẽ chạy đi như vậy, Hừ! Hạ Ly Lạc nghĩ thầm, nhất định phải để cho Mạc Thiên Tiếu nếm chút vị đắng, cho hắn biết làm chuyện như vậy nhất định phải biết tiết chế! Giận dữ xoa lấy bắp đùi của mình, trên làn da trắng nõn này nổi bật vô số vết đỏ chói mắt, Hạ Ly Lạc lại đỏ mặt, tuy nói lúc bắt đầu Mạc Thiên Tiếu là nửa ép buộc nửa mê hoặc đem y đưa vào tròng, nhưng sau đó…..Y xác thực cũng cảm thấy khoái ý, tuy nói y không ghét cùng Mạc Thiên Tiếu làm chuyện ấy, nhưng vẫn là….. Mặc kệ thế nào Mạc Thiên Tiếu cũng không thèm trả lời….. Cứ vậy, cứ vậy đòi lấy vô độ! Tên gia khỏa ấy quả thực là cầm thú, đêm qua y cũng đã cầu khẩn khổ sở như vậy, không ngờ lại đổi tới vận động càng kịch liệt…. Đã vậy hai người từ lúc bước vào căn phòng đó một khắc cũng chưa hề ăn uống, lẽ nào, lẽ nào hắn không cảm thấy mệt sao? (Ú:……………………………………….) Nặng nề thở dài, lấy tính cách của Mạc Thiên Tiếu….. Nếu để hắn tìm được y….. Chẳng biết vì sao Hạ Ly Lạc lại thấy lạnh cả người, cơ thể bất chợt run lên, đang chuẩn bị ném bỏ mớ ý nghĩ lung tung này đi thì cửa bất ngờ bật mở, y hơi kinh ngạc, y khi nào lại chênh lệch cảnh giác như vậy, sau khi cảm nhận được người đến là Ngạn Bạch, y mới thở phào nhẹ nhõm. Có điều ngay lập tức lại khẩn trương lên, dáng vẻ hiện tại của y, có thể nào Ngạn Bạch đã nhìn thấy được! “Ly Lạc ta vào đây.” Dứt lời, Ngạn Bạch đẩy cửa bước vào, nhìn một chút đôi vai lộ ra ngoài mộc dũng của Hạ Ly Lạc, hắn ấn xuống ý nghĩ trong lòng, “Đây là y phục cùng thuốc mỡ.” Ngạn Bạch chậm rãi đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, đem y phục để lên bàn, Hạ Ly Lạc tóc xõa vai, sau khi cảm thấy tầm mắt của Ngạn Bạch y lập tức đem bản thân co rúc trong thùng gỗ. “Cảm tạ Ngạn Bạch.” “Ngươi và ta lúc này cần gì hai chữ tạ ơn này!” Ngạn Bạch giả vờ thân thiết đến gần Hạ Ly Lạc, “Ly Lạc gặp phải khó khăn dây dưa gì à? Nếu cần giúp đỡ, nhất định phải nói cho ta biết, ngàn vạn lần đừng có che giấu.” Nghe Ngạn Bạch nói thành khẩn như vậy, Hạ Ly Lạc hơi hơi suy nghĩ, sau đó nhẹ giọng nói, “Nếu không phải ghét phiền phức, ta muốn trốn ở chỗ này.” “Trốn? Là vị thiếu hiệp ngày ấy gặp ở ‘Di Tình Lâu’ ư? Ta thấy Ly Lạc cùng hắn chưa từng có cừu oán, vì sao phải trốn?” Ngạn Bạch hơi liếc mắt xuống phía dưới, nhìn thấy dấu hôn trên cổ Hạ Ly Lạc, hắn khẽ cau mày, đi qua mộc dũng đối mặt với Hạ Ly Lạc, hắn lúc này mới thấy rõ, trên xương quai xanh của Hạ Ly Lạc tràn ngập hôn ngân, giận dữ ghen tuông tự nhiên sinh ra, hắn tuy biết Hạ Ly Lạc cũng nam nhân kia lúc đó xác thực có chút gì đó nhưng lại không biết tên nam nhân kia lại có thể có được hoàn toàn người mà hắn giữ lâu như thế! Hắn cúi người đưa tay nắm chặt lấy hai vai Hạ Ly Lạc, không thấy Hạ Ly Lạc phản kháng, hắn hai mắt nhìn thẳng hai mắt Hạ Ly Lạc, đôi con ngươi đen láy kia ẩn chứa nhiều thứ mà hắn không biết, hắn giận, hắn hận không thể giết chết tên nam nhân kia, “Tên khốn kia bắt nạt ngươi như vậy ư?!” “Ta…….” Hạ Ly Lạc vừa nhìn dáng vẻ của Ngạn Bạch liền biết vị này nhất định lại hiểu lầm giống ca ca của y, nhìn thấy trong mắt hắn tràn ngập ý muốn sỡ hữu mãnh liệt, Hạ Ly Lạc hơi sũng sờ, nhưng sau đó y lại nghĩ, hắn nhất định là đang tức giận Mạc Thiên Tiếu, nhất định là chính mình nhìn lầm. “Không….Hắn không bắt nạt ta….” Nghe được câu này, sự đố kị trong lòng Ngạn Bạch càng tăng lên, hắn hai mắt đỏ ngầu nhìn Hạ Ly Lạc, “Nói như vậy, là ngươi tự nguyện?” “Ta…….” Hạ Ly Lạc lần đầu tiên bị hỏi trực tiếp như vậy, người này y vẫn xem như là bằng hữu là huynh trưởng của mình, hơi chần chừ một lúc, y nói, “Ta…. Ta thích hắn….” “Nhưng hắn là nam nhân!” Ngạn Bạch gào thét. “Vậy thì làm sao.” Hạ Ly Lạc nhàn nhạt đáp, chợt nhớ tới khuôn mặt anh tuấn mang theo nnuj cười vô lại kia của Mạc Thiên Tiếu, y không khỏi mỉm cười, mà nụ cười này lại làm cho Ngạn Bạch mất đi lý trí. “Ngạn Bạch!” Hạ Ly Lạc trợn to mắt, chưa bao giờ nghĩ tới Ngạn Bạch đối với mình lại có thứ tình cảm này! “A a……” Hai tay Hạ Ly Lạc cố gắng đẩy Ngạn Bạch ra nhưng vô ích, bản thân võ công Ngạn Bạch cao hơn y, giờ khắc này y lại ở trong nước không mảnh vải che thân, cả người vô lực, vốn định vận dụng nội lực lại phát hiện chính mình không còn chút sức lực! Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]