Chương trước
Chương sau
Đám người Cao Trường Nhạc bị nghẹn họng một lúc lâu, mới lên tiếng nói: “Niệm Niệm, có phải là có người cố ý trước khi buổi lễ diễn ra…”
Chung Niệm Nguyệt cau mày.
Thì ra trong truyện, sở dĩ Thái Tử có thể đánh ngã Chung phủ chính là nhờ vào biện pháp này sao?
Tình tiết này bên trong truyện cũng chỉ được miêu tả một đoạn nhỏ.
Thứ được viết nhiều nhất chính là sau khi Chung gia sụp đổ, người Chung gia đã thảm hại ra sao, ‘Chung Niệm Nguyệt’ đã trải qua một cuộc sống như thế nào.
Tất cả chỉ là để thể hiện cho mọi người biết Thái Tử có thủ đoạn quỷ thần cũng không lường trước được, một Chung gia lớn như vậy nhưng đối với Thái Tử thì cũng chỉ là một chút việc nhỏ mà thôi.
Chung Niệm Nguyệt nói: “Các ngươi ở lại chơi đi, ta về trước.”
Nàng cần phải trao đổi với cha nương trước, phải hiểu rõ mọi chuyện bên trong, chứ không phải là hồ đồ tức giận mà tự mình làm chủ mọi chuyện.
“Đi thôi đi thôi, việc này quan trọng, không thể chậm trễ.” Những người còn lại vội vàng nói.
Xe ngựa của Chung Niệm Nguyệt lập tức quay đầu trở lại, chạy nhanh như bay về Chung phủ.
Cẩm Sơn Hầu đứng ở đó ngây người một lúc: “Chúng ta…chúng ta nên làm gì đây? Ta trở về tìm phụ thân được không?”
“Đó cũng không phải là cách giải quyết tốt.”
“Vậy đi bắt những người đó lại.”
“Có khi Niệm Niệm sẽ đá bay đầu ngươi.”
Cẩm Sơn Hầu ngại ngùng ngậm miệng lại.
Nghĩ như thế nào đi chăng nữa cũng không tìm ra được biện pháp nào tốt…
Cao Trường Nhạc thấp giọng nói: “Dù sao vẫn còn bệ hạ.”
Lời này vừa nói ra.
Tất cả mọi người đều yên lặng.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, mới có người thấp giọng nói: “Bệ hạ là minh quân. Các đế vương từ xưa tới nay đều không muốn làm hỏng thanh danh của mình. Hơn nữa tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm…”
Nhưng Cẩm Sơn Hầu lại lớn tiếng cắt ngang: “Đó là do các ngươi không hiểu hoàng thúc phụ!”
Hắn ngừng lại một chút, bất giác mà rụt cổ lại, nói: “Hoàng thúc phụ…căn bản, căn bản không phải là người ôn hòa gì.”
Hắn nghĩ thầm.
Là một người vô cùng đáng sợ.
Chung Niệm Nguyệt vừa trở lại Chung phủ thì trời liền đổ mưa to.
“Sao tiểu thư lại về sớm như vậy?” Lạc Nương kinh ngạc nói.
Đầu tiên nàng ấy quay sang nhìn sắc mặt của Hương Đào.
Hương Đào là người không giữ được bí mật nhất.
Lạc Nương vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Chung Niệm Nguyệt hỏi lại: “Phụ thân và ca ca ta đã trở về chưa?”
Lạc Nương nói: “Lúc này thời gian vẫn còn sớm.” Còn chưa đợi Chung Niệm Nguyệt hỏi tiếp, thì nàng ấy nói tiếp: “Hôm nay phu nhân về nhà mẹ, có nói là sẽ viết thư gửi về.”
Quanh năm ở Vạn phủ không hề có nam nhân, các phu nhân không hòa li thì cũng đi theo phu quân vào doanh trại. Ngày bình thường thực sự không có ai ở trong phủ.
Mà bà mợ lần trước được Chu gia cầu xin đi mời Chung Niệm Nguyệt, hiện tại vẫn còn chưa dám gặp Chung Niệm Nguyệt đâu.
Nên Vạn thị cũng không mang Chung Niệm Nguyệt đi theo.
Chung Niệm Nguyệt gật gật đầu nói: “Không vội, ta ngồi chờ là được.”
Nàng cũng không sai người đi truyền tin cho Tấn Sóc Đế.
Người của Tấn Sóc Đế lúc nào cũng đi theo sau nàng, nên nàng cũng không cần phải làm những việc thừa đó.
Hương Đào nhìn thấy vậy, thì lo lắng tới mức không đứng yên được.
Nàng ta đi qua đi lại, nói: “Sao tiểu thư lại không lo lắng chút nào vậy ạ? Những người đó chắc chắn là vì tiểu thư mà tới, chính là không muốn cho tiểu thư làm hoàng hậu, cũng sợ tiểu thư sẽ lên làm hoàng hậu. Nên mới bịa ra nhiều lời nói dối như vậy…bọn họ cũng thật sự rất là thông minh, biết không nên xuống tay trực tiếp với Chung gia, mà nên ra tay với nhà mẹ của phụ nhân!”
Tiền ma ma nghe tới mức hồ đồ: “Ngươi nói chậm một chút, chậm một chút…rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.”
Chung Niệm Nguyệt ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, nhìn thấy nước mưa từ trên mái hiên chảy xuống.
Từ trước tới nay, mỗi khi nàng gặp những chuyện như vậy, nàng cảm thấy cực kì vui.
Ngươi không giết chết được ta, thì ta sẽ là chú của ngươi.
Hiện tại thì sao?
Suy nghĩ này thậm chí không hề xuất hiện nữa.
Vì sao chứ?
Chung Niệm Nguyệt nghiêng đầu.
Bởi vì nàng càng ngày càng tin tưởng Tấn Sóc Đế.
Trước đây cho dù Tấn Sóc Đế có đối xử tốt với nàng tới mức nào đi chăng nữa, thì trong lòng nàng vẫn luôn nghĩ Thái Tử là con của hắn, bên nào quan trọng bên nào không thì ai mà không biết. Cho dù Tấn Sóc Đế có tốt thì cũng không thể làm chỗ dựa cho nàng.
Nhưng khi mối quan hệ thay đổi thì suy nghĩ cũng thay đổi theo.
“Có lẽ ta vẫn phải ngồi chờ một lát, mau mang một đĩa trái cây tới. Hương Đào, ngươi đi rửa sạch tay rồi lột vỏ cho ta, chứ đi loanh quanh ở đây làm gì?” Chung Niệm Nguyệt lười biếng nói.
Trong cơn mưa, Thái Tử chậm rãi đi vào hoàng cung.
Hắn thu dù lại, bước lên bậc thang.
Ngay lập tức nhìn thấy Huệ phi đứng dưới mái hiên, đang ngắm mưa.
Nhìn thấy hắn tới, Huệ phi cũng không còn cảm thấy tức giận muốn hộc máu, khuôn mặt nhăn nhó như hôm trước nữa, mà ngược lại nàng ta cười nhẹ nói: “Bồn hoa kia lúc trước đã sắp héo, nhưng hôm nay trời lại đổ cơn mưa. Qua mấy ngày nữa, nói không chừng sẽ nhìn thấy được nó nở hoa một lần nữa.”
“Ngày mai Thái Hậu sẽ mời biểu muội vào trong cung.” Đột nhiên Thái Tử nói.
Huệ phi quay đầu lại: “Con có ý gì?”
Thái Tử nhàn nhạt nói: “Chính là ý mà trong lòng của người đang nghĩ tới.”
Sắc mặt Huệ phi thay đổi, cũng không nói tới hoa nở hay không nở nữa.
Nàng ta xoay người đi vào trong, nói: “Mời Thái Tử vào trong nói chuyện.”
Thái Tử chậm rãi đi theo nàng ta vào điện.
Còn chưa ngồi xuống, Huệ phi đã cắn răng nói: “Có phải Thái Hậu đã nói với con? Thái Hậu chính là một bà lão hồ đồ. Còn thật sự muốn để cho cháu gái của ta làm hoàng hậu sao?”
Thái Tử không trả lời.
Sau khi chờ Huệ phi phát tiết xong, thì khuôn mặt căng thẳng vừa nãy của nàng ta cũng đã dịu xuống.
Nàng ta thở phào nhẹ nhõm, ôn nhu nói: “Thái Tử, sao con có thể kéo chân sau của mẫu thân được chứ? Nếu vậy thì con cũng đang kéo chân sau của chính bản thân mình. Từ nhỏ con đã không phải là một người thích những việc tình cảm này, hiện tại lại vì biểu muội con mà muốn triệt đi cơ hội lật lại bản án ngày xưa của ngoại tổ phụ con sao?”
Thái Tử nhướng mày.
Huệ phi bị thái độ của hắn chọc giận: “Thái Tử là có ý gì? Chẳng lẽ Thái Tử không tin, ngoại tổ phụ của con năm đó đã bị Vạn gia đoạt công sao?”
Huệ phi càng nói càng kích động, hoàn toàn không duy trì được vẻ bình tĩnh thường ngày nữa.
Nàng ta nhớ lại quá khứ.
Khi ở trước mặt Vạn thị, nàng ta cảm thấy vô cùng tự ti, lại nhìn thấy Chung Niệm Nguỵệt, trong lòng càng thêm tức giận ghen tị.
Huệ phi cười lạnh nói: “Lúc đó ta vẫn còn nhỏ, chỉ cảm thấy được làm nữ nhi của Vạn gia thì giống như là chim sẻ được biến thành phượng hoàng. Hiện tại nghĩ lại, bọn họ sợ là việc ngày hôm nay sẽ bị bại lộ, nên mới thu nhận ta. Nhà ngoại của con, chỉ có một mình ta còn sống! Chỉ một mình ta! Ngoại tổ phụ của con cũng chính là phụ thân của ta đã chết. Nhưng Chung Niệm nguyệt lại vô cùng tốt, tương lai nàng sẽ lên làm hoàng hậu, phụ thân của nàng sẽ trở thành quốc trượng, mẫu thân của nàng cũng sẽ được phong cáo mệnh…Con nói xem, Vạn gia này không tàn nhẫn không độc ác sao? Chẳng lẽ còn muốn mở to mắt nhìn mẫu thân con thất sủng, nhìn bản thân mất đi vị trí Thái Tử này…thì con mới chịu thức tỉnh ra sao?”
Huệ phi nắm lấy tay Thái Tử, run giọng nói: “Kỳ Hãn, con không thể thất bại như vậy được. Con phải nghe lời mẫu thân nói. Chung Niệm Nguyệt xinh đẹp thì sao chứ? Tương lai nàng cũng sẽ phải làm thê tử người khác. Nếu con có thể thừa vị thì thiếu gì mỹ nhân trên đời này…”
Thái Tử bình tĩnh mà tránh tay nàng ta: “Người đã tính toán rõ ràng như vậy, vậy tại sao không từng suy nghĩ tới, không có bất kỳ mánh khóe nào lọt qua mắt phụ hoàng.”
Huệ phi kinh ngạc, rồi nói: “Không sai. Tuy phụ hoàng của con lợi hại, nhưng thanh danh nhân đức của hắn thì ai cũng biết tới, chẳng lẽ hắn sẽ bao che được cho Vạn gia sao? Ta nói cho con biết, việc này không có khả năng xoay chuyển nữa. Ta vẫn không chịu lấy ra chính là muốn chờ sau khi lợi dụng Vạn gia và Chung gia xong thì sẽ mượn cơ hội này để cho con thoát khỏi Chung Niệm Nguyệt. Dù sao người cũng đã chết, đây chính là quân cờ tốt nhất…con phải hiểu được ta làm như vậy là vì địa vị của con, vì tương lai của con, nếu không tại sao ta phải chịu khổ lâu như vậy chứ?”

Thái Tử vẫn không trả lời nàng ta, chỉ hỏi lại một câu: “Người có biết vì sao thánh chỉ lập hậu lại được hạ chỉ nhanh như vậy không. Không phải là vì không đợi được người phản kích mà là phụ hoàng đang chờ ta phạm sai lầm.”
Khi Huệ phi nghe thấy những lời này đột nhiên sống lưng cảm thấy ớn lạnh.
Nhưng sự ớn lạnh này rất nhanh đã bị nàng ta đè xuống.
Huệ phi cười miễn cưỡng nói: “Phụ hoàng con rất lợi hại, nhưng cũng không phải là thần là phật. Ta biết con rất sợ hắn, ta cũng giống con, cũng rất sợ hắn. Nhưng cũng không cần tôn sùng tới mức như vậy…”
Thái Tử không muốn nói thêm gì nữa.
Hắn rũ mắt xoay người đi ra ngoài.
Sắc mặt Huệ phi thay đổi, không nghĩ tới bây giờ Thái Tử chỉ nghe nàng ta nói thêm mấy câu cũng không còn kiên nhẫn.
“Thái Tử! Những lời vừa nãy ta nói, con có nghe lọt lỗ tai không? Con không thể nói chuyện này với Trưởng công chúa, bà ta sẽ kể hết cho Thái Hậu!”
Bước chân Thái Tử dừng lại một chút, hơi xoay người lại, hắn có lời muốn nói nhưng lại cũng không muốn nói cho nàng ta nghe.
Hắn nói: “Ta không thích nhan sắc của Chung Niệm Nguyệt.”
Huệ phi cau mày.
Nghĩ thầm, thì sao chứ?
Đám thiếu niên như các ngươi không thích nhan sắc của nàng thì còn cái gì khác chứ? Chung Niệm Nguyệt thì có tài cán gì khác sao?
Thái Tử ngẩng đầu, nhìn màn mưa phía trước mặt.
“Ta chính là…” Năm xưa, biểu muội kiêu ngạo của hắn đã vì hắn mà đánh Tam hoàng tử.
Đây chính là điều duy nhất hắn không muốn nói cho bất kỳ ai biết.
Thái Tử nuốt hết những lời còn lại vào cổ họng.
Hiện tại hắn đã trưởng thành hơn, hắn cũng không còn muốn nói suy nghĩ trong lòng cho người ngoài biết nữa.
Thái Tử nói: “Về việc có tin hay không.” Hắn nhẹ nhàng nói: “Mẫu phi, ta muốn xem thử người làm được những gì.”
Dứt lời, hắn bung dù, bước nhanh rời khỏi đây.
Ta muốn xem thử?
Xem cái gì?
Ý gì đây?
Huệ phi nắm chặt bàn tay.
Một lúc lâu sau.
Cuối cùng Huệ phi cũng đã hiểu được, nhất thời nàng ta che ngực lại ngã xuống.
Thái Tử muốn xem thử những mưu kế của nàng ta.
Lại muốn xem thử tính tình trong ngoài không giống nhau của nàng ta.
Xem thử ngoại tổ phụ của hắn, là người ‘tốt’ tới mức nào?
Ý Thái Tử chính là như vậy!
Huệ phi lại bệnh nặng.
Trong lòng nàng ta vô cùng đau khổ, vừa vui vừa giận, gió lại xâm nhập vào cơ thể, đau đầu không ngừng, chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi.
Lan cô cô còn an ủi nàng ta: “Phải như vậy mới tốt, nếu bệ hạ nhìn thấy nương nương vẫn còn bình thường ngồi ở đây, chỉ sợ sẽ muốn giận chó đánh mèo.”
Huệ phi không trả lời.
Giữa lông mày nàng ta có chút âm u, ngẩng đầu lên hỏi: “Vì sao hôm nay trong cung không nhận được tin tức gì vậy?”
Lan cô cô giật mình, nhất thời cũng không trả lời được.
Các nàng ở trong chốn thâm cung, đương nhiên tin tức không thể linh hoạt được. Lúc trước là do bệ hạ cho phép nên các nàng mới có thể nghe thêm được chút tin tức.
Lan cô cô cảm thấy có chút lo sợ đứng ngồi không yên, nhưng vẫn cố gắng đè nỗi lo này xuống.
Hiện tại, sự kiêu ngạo của Chung Niệm Nguyệt đã cao lại càng cao hơn.
Chỉ có thể dựa vào chuyện này, thì mới có thể rút đi cánh chim của nàng.
Cho nên, việc này không thể không thực hiện!
Nhưng các nàng lại không biết.
Trước đó có chuyện Tuyên Bình thế tử đập đầu chết, lại còn có cả Chu gia bị sụp đổ, lúc sau lại không có ai dám ngăn cản chuyện bệ hạ hạ thánh chỉ lập hậu…
Đa số các đại thần đều đang ước lượng điểm mấu chốt trong lòng Tấn Sóc Đế, nên chẳng có ai dám làm bậy.
Vì vậy khi chuyện cáo trạng đó được truyền tới tai bọn họ, thì không ai xem đây là một chuyện để kiến công lập nghiệp.
Mà nói đúng hơn đây chính là một củ khoai lang phỏng tay!
Hơn nữa những người không muốn Chung Niệm Nguyệt lên làm hoàng hậu, thì cũng đều có cùng suy nghĩ chuyện này chính là củ khoai lang phỏng tay.
Những người đó lại đúng thời điểm chạm vào ngay đầu quả tim bệ hạ.
Bọn họ đã từng nhìn thấy những trận lớn như vậy chưa?
Đương nhiên là chưa!
Cho nên việc này mặc kệ là thật hay giả thì những kẻ tiếp nhận dám tiếp nhận chuyện này, nói không chừng trong tương lai sẽ phải bỏ mạng.
Cứ như vậy một đám người bọn họ ngồi lại với nhau, hội họp tổ chức liên tục ba bốn lần. Ban ngày thì mặt mày rũ rượi, đến ban đêm cũng không muốn về nhà.
Việc này cứ như vậy mà bị trì hoãn lại.
Chung Niệm Nguyệt cũng đã nói những chuyện này với cha nương.
Vạn thị vô cùng tức giận.
Chung đại nhân liên tục nhỏ giọng dỗ dành thê tử, Chung Niệm Nguyệt muốn chen vào cũng không chen được.
Nàng bất đắc dĩ mà nhìn Chung Tùy An.
Chung Tùy An nói: : “Việc này muội không cần để ý, ta và phụ thân sẽ nghĩ biện pháp. Đây cũng không tính là chuyện lớn gì.”
Chung Niệm Nguyệt hỏi hắn: “Ca ca không cảm thấy người đứng sau lưng việc này là vì muội mà tới sao?”
Chung Tùy An cau mày nói: “Nếu như vậy thì kẻ kia đúng là đáng chết.”
Chung Niệm Nguyệt bật cười nói: “Ca ca không trách ta?”
Chung Tùy An: “Không trách.”
Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm.
Nếu nguyên chủ cũng có thể nghe thấy lời này thì tốt biết mấy.
Chung Niệm Nguyệt chớp mắt hỏi: “Muội nhớ lúc trước quan hệ của muội và ca ca không tốt chút nào, vì sao sau này lại trở nên tốt rồi?”
Chung Tùy An xấu hổ rũ mắt nói: “Khi đó ta được phụ thân dạy dỗ, trong lòng không thích muội vừa lười biếng vừa kiêu căng. Hơn nữa khi đó trong lòng muội chỉ có mỗi Thái Tử, cũng không nhớ tới ta là ca ca muội. Ta…là do ta ghen tị.”
Chung Niệm Nguyệt liền hiểu rõ: “Thì ra là như vậy.”
Trong lòng nàng nói thầm, hy vọng nếu nguyên chủ có kiếp sau, sẽ thoát khỏi những chuyện tình cảm ngu ngốc này, cũng không cần phải làm pháo hôi trên con đường tình yêu của nam nữ chính nữa.
Chung Tùy An vỗ nhẹ vai Chung Niệm Nguyệt: “Đa ta Niệm Niệm…về sau đã tặng lễ vật cho ta.”
Là do nàng lùi xuống một bước.
Mới có thể cứu vãn mối quan hệ này.
Chung Niệm Nguyệt nghiêng đầu cười một cái.
Nàng nghĩ thầm, nhìn đi, hiện tại trên dưới Chung gia đều đồng lòng như vậy. Thì sao có thể dễ dàng để cho Thái tử thực hiện được những mưu kế đó chứ?
Chung gia sẽ không sụp đổ.
Chung gia sẽ càng ngày càng tốt hơn.

Lúc này có hạ nhân đội mưa chạy vào, ngay cả thời gian bung dù cũng không có.
Hắn ta thở hồng hộc nói: “Trong cung, trong cung mời tiểu thư…”
“Ai mời?” Chung Tùy An cau mày nói.
“Thái Hậu.”
Chung Tùy An mím môi: “Hiện tại muội vẫn là Chung tiểu thư, trong tay không có một chút quyền lực, không thể từ chối Thái Hậu. Niệm Niệm, muội không cần đi, ta sẽ đi tìm bệ hạ.”
Chung Niệm Nguyệt lắc đầu nói: “Sợ gì chứ? Nói không chừng Thái Hậu muốn cho muội mượn sức đấy.”
Sau đó bà ta sẽ nói cái gì nhỉ, ai gia giúp ngươi vượt qua khó khăn này, về sau ngươi phải nghe lời ai gia nói…vân…vân.
Nói không chừng Thái Hậu đã chờ ngày hôm nay rất lâu rồi.
Chung Niệm Nguyệt chép chép miệng, thoải mái bước lên xe ngựa.
Đúng như nàng đã suy nghĩ.
Khi tới cung của Thái Hậu, Thái Hậu đã sai người đưa nệm lót cho nàng, bưng trà nóng, rồi mới mở miệng nói: “Ai gia nghe nói gần đây trong triều có chút sóng gió, là có người dám nghị luận ngoại tổ phụ của ngươi…”
Chung Niệm Nguyệt bày ra vẻ mặt của thiếu nữ ngây thơ không hiểu chuyện, lười biếng dựa vào thành ghế: “Thì sao chứ?”
Thái Hậu nghẹn họng: “Ngươi tuổi còn nhỏ, nên không biết trong này có ý xấu gì.”
Chung Niệm Nguyệt chớp chớp mắt, nâng tách trà lên uống một ngụm, rồi ngẩng đầu lên, hai mắt sáng như ngôi sao, nàng nói: “Ý xấu cũng không sao, bệ hạ sẽ cõng thay cho ta.”
Thái Hậu vẫn không biết, là nàng thực sự không hiểu hay là đang giả vờ không hiểu.
Tính tình ngây thơ như vậy, lại một lòng với Tấn Sóc Đế…
Trong lòng Thái Hậu cảm thấy có chút hụt hẫng.
Nhưng bà ta vẫn nói tiếp: “Bệ hạ là hoàng thượng, nhất định phải nghiêm minh công chính, dân vi quý, quân vi khinh…”
Chung Niệm Nguyệt vẫn lười biếng nói: “Ừ. Ta đã biết. Nhưng ta vẫn tin bệ hạ.”
Thái Hậu không nhịn được mà nở một nụ cười châm biếng.
Bà ta cố gắng kiềm lại, nói thêm một câu: “Cho dù như thế nào thì cũng tin sao?”
Chung Niệm Nguyệt: “Ừ, lúc nào cũng tin.”
Thái Hậu: “…”
Ban đầu bà ta nghĩ, nhưng người ngây thơ như vậy mới là những người dễ bị khống chế. Muốn náo loạn hậu cung của Tấn Sóc Đế cũng không phải là việc gì khó. Chỉ là cái người ngây thơ này giống như bị mất một sợi dây thần kinh! Nói thế nào cũng không hiểu! Cả trái tim đều đặt trên người Tấn Sóc Đế.
Lúc này bà ta nghe thấy bên ngoài điện có người trầm giọng nói: “Làm phiền Thái Hậu đã lo lắng.”Tấn Sóc Đế chậm rãi bước vào.
Các cung nhân quỳ xuống đất ngay lập tức.
Đã rất lâu Thái Hậu chưa nhìn thấy hắn.
Nhất thời vẫn còn chút hoảng hốt.
Lúc trước vẫn không bao giờ đặt chân tới đây, nhưng hôm nay đúng là có chút mới lạ, lại vì Chung tiểu thư này…
Bà ta cúi đầu liếc Chung Niệm Nguyệt một cái.
À.
Câu đầu tiên nghe thấy, lại chính là câu Chung tiểu thư nói ra suy nghĩ lòng nàng.
Thái Hậu xoa nhẹ thái dương.
Chỉ cảm thấy có chút chóng mặt và đau đầu, thậm chí cả người cũng cảm thấy đau nhức.
Hôm nay bà ta kêu Chung Niệm Nguyệt tiến cung, cái gì cũng không đạt được mà ngược lại cho nàng cơ hội biểu lộ tình cảm của mình…Hay thật!
“Bệ hạ tới rồi sao? Đúng lúc ta cảm thấy có chút nhàm chán.” Chung Niệm Nguyệt quay đầu nói.
Nàng không ngại mà khứa vài vết dao trên người Thái Hậu đâu.
Thái Hậu cười miễn cưỡng nói: “Sao lại nhàm chán chứ?”
Chung Niệm Nguyệt chỉ nhìn Tấn Sóc Đế, đầu cũng không thèm quay lại nhìn bà ta: “Dù sao tuổi của Thái Hậu cũng đã lớn, lại chỉ yêu thích mấy quyển kinh Phật. Hơn nữa toàn nói những lời mà ta nghe không hiểu. Ngồi ở đây đúng là có chút chán.”
Nàng dựa vào ghế, lười biếng vươn tay về phía Tấn Sóc Đế: “Bệ hạ tới đón ta đi chơi sao?”
Bên ngoài mưa rất to.
Tuy có che dù nhưng trên người Tấn Sóc Đế vẫn có vài chỗ bị ướt mưa.
Tóc con ôm sát lấy khuôn mặt hắn, khiến cho khuôn mặt tuấn mỹ kia càng thêm chút hương vị trải sự đời.
Nàng nhìn xuống cổ áo dán chặt vào yết hầu của hắn.
Ướt còn nhiều hơn.
Càng quyến rũ hơn không ít.
Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm.
Lúc này Tấn Sóc Đế thấp giọng đáp lời, bước tới trước mặt nàng.
Đột nhiên cúi xuống nói: “Bên ngoài mưa to, để trẫm cõng nàng.”
Chung Niệm Nguyệt: “Được được.”
Nàng nằm vững vàng trên lưng của hắn.
Chung Niệm Nguyệt cũng không hành lễ, cũng không thèm quay đầu lại mà chậm rãi nói: “Thái Hậu, chúng ta đi đây.”
Thái Hậu im lặng không trả lời.
Bà ta ngước mắt lên, nhìn chằm chằm bóng lưng của bọn họ.
Bà ta thật sự nhìn thấy Tấn Sóc Đế đang cõng Chung Niệm Nguyệt bước ra khỏi cửa, bước vào trong màn mưa.
Mạnh công công đi bên cạnh cầm ô.
Lần trước gặp Chung Niệm Nguyệt, chỉ với vài câu nói của nàng đã khiến cho Thái Hậu cảm thấy có chút không cam lòng.
Sao cũng không nghĩ ra được, Tấn Sóc Đế là một người như vậy, thì sao lại có được một nữ tử như vậy chứ?
Mà lúc này, bà ta lại được tận mắt nhìn thấy.
Lần này khiến cho bà ta buồn bực tới mức không nói lên lời.
Đột nhiên bà ta nhớ lại chuyện rất lâu trước đó, khi đó Định Vương đã chết.
Lúc đó bà ta còn châm chọc Tấn Sóc Đế, kẻ giết huynh đệ của mình, không tôn trọng mẫu thân, một người có lòng dạ thâm sâu, thủ đoạn đáng sợ, tương lai chỉ có thể đi một mình trong suốt quãng đời còn lại.
Nếu Chung Niệm Nguyệt có nghe thấy lời này.
Thì nàng sẽ không nhịn được mà nói.
Là không cùng đường với bà ta thôi.
Không nhìn thấy ta đang nằm trên lưng hắn à? Cảm giác sung sướng này, chắc chắn là bà chưa từng được trải nghiệm qua!
Dưới cơn mưa.
Tấn Sóc Đế trầm giọng nói: “Vốn là hôm nay trẫm nên đi đón nàng.”
Chung Niệm Nguyệt: “Không sao. Cặp đôi không ngược chó thì không phải cặp đôi giỏi.”
Tấn Sóc Đế nghe thấy giọng điệu của nàng vẫn còn nhẹ nhàng như cũ: “Niệm Niệm, câu đó có nghĩa là gì.
Chung Niệm Nguyệt: “Bệ hạ cần không biết cũng được.”
Nàng đá đá chân, động tác giống như đang cưỡi ngựa, nói: “Nếu bệ hạ đã tới, vậy chúng ta đi làm một chút việc quan trọng đi.”
“Chuyện gì?”
“Đám thuộc hạ vẫn chậm chạp, đến bây giờ vẫn chưa báo quan chuyện của Vạn gia, hiện tại ta muốn tự mình đi tới cửa, mời bọn họ bẩm báo việc này lên trên. Nếu đã có tiền lệ này thì về sao ai còn dám báo quan nữa? Nói không chừng một người lại một người học nhau cách che dấu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.