Chương trước
Chương sau
“A, thật là náo nhiệt.” Mạnh công công không nóng không lạnh mà cười một tiếng.
Đây chính là cảnh mà Chung Niệm Nguyệt từng thấy trong phim truyền hình, cái gọi là phong thái của hoạn quan.
Giọng nói này của Mạnh công công đúng là khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi, không nhịn được mà run rẩy.
Khó trách vai ác đều thích dùng giọng điệu này.
Đúng là có thể khiến cho người ta sợ hãi.
Chung Niệm Nguyệt gọi một tiếng: “Công công.”
Mạnh công công quay đầu lại, ngay lập tức trên mặt hiện lên vài phần ôn hòa, ông nhẹ giọng nói: “Tiểu thư.”
Còn hơi khom lưng xuống khi nói chuyện với Chung Niệm Nguyệt.
Trước khi ông tới, bệ hạ ngồi ở trên cao, vẻ mặt khó đoán, ngay cả ông còn cho rằng bệ hạ sẽ tức giận nhưng hắn chỉ nhàn nhạt nói: “Đi thôi, phải cho Niệm Niệm thể diện thật lớn.”
Thật ra không cần bệ hạ nói thì ông cũng cam tâm tình nguyện mà thay cô nương trút giận.
“Sao tiểu thư lại đứng? Chu gia to như vậy mà không có nổi một cái ghế dựa sao?” Mạnh công công nhìn xung quanh một vòng rồi nói.
Sao hạ nhân Chu gia có thể đợi Chu phu nhân mở miệng nữa chứ, vội vàng di chuyển bước chân.
Hai hạ nhân cùng nhau bưng một cái ghế dựa vào, đặt ở phía sau Chung Niệm Nguyệt, ngượng ngùng nói: “Tiểu thư mời.”
Bọn hắn không dám coi Mạnh công công chỉ là một tên hoạn quan thông thường.
Có nhiều lúc, ý của Mạnh công công chính là đại biểu cho suy nghĩ của đương kim bệ hạ.
Nhìn cách nói chuyện của ông với Chung tiểu thư, thì cũng có thể đoán ra được địa vị hiện tại của Chung tiểu thư.
Chỉ là Chung Niệm Nguyệt không cử động.
Nàng lười biếng nói: “Ai muốn ngồi chứ?”
Mạnh công công nghe thấy, sắc mặt liền trầm xuống, quay đầu lại: “Hôm nay Chu gia các ngươi đã làm chuyện tốt gì?”
Chu phu nhân đã sợ tới mức ngã xuống đất từ lâu, lúc này bà ta nhắm chặt hai mắt lại, muốn giả vờ hôn mê.
Nhưng ai biết được ma ma bị bà ta tát cho một bạt tay kia, lại hô to gọi nhỏ đỡ bà ta dậy, liên tục gọi: “Phu nhân, phu nhân, Mạnh công công đang hỏi chúng ta…”
Một ngụm máu của Chu phu nhân nghẹn ở cổ họng.
Sao tự nhiên ngươi lại nhanh nhẹn như vậy?
Lúc này có một nam tử trung niên bước nhanh vào cửa, trên mặt ông ta đều là vẻ bi thương và phẫn nộ, hạ nhân đi bên cạnh vội vàng đưa tay tới muốn đỡ lấy ông ta, lại bị ông ta hất mạnh ra ngoài.
“Chu Sĩ ở đâu?” Ông ta lạnh lùng nói.
Chu Sĩ chính là phu quân của Chu phu nhân, đây là tên tự của Chu lão gia.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn nam tử kia.
…Tuyên Bình Hầu!
Chu phu nhân nghe thấy liền ngây ngốc.
Các ngươi đi tới đó nói như thế nào? Tại sao ông ta vừa tới đã hỏi phu quân bà ta ở đâu?
Chu phu nhân định thần lại, nghĩ thầm, thôi như vậy cũng tốt. Ý đồ muốn để cho Chung Niệm Nguyệt gánh tội cũng sẽ không bị bệ hạ biết.
Chu phu nhân cũng không thể giả chết được.
Bà ta xoa nhẹ thái dương nói: “Thật ra, ta đã cho người đi mời đại phu, chỉ là vẫn đang trên đường tới. Hôm nay thế tử bởi vì tức giận mà đập đầu vào tường, ta chỉ là một nữ nhân…”
Còn chưa đợi bà ta nói hết lời.
Tuyên Bình Hầu đã ngắt lời bà ta nói: “Không cần nói những thứ vô dụng này. Ta chỉ biết con ta xảy ra chuyện ở phủ của ngươi! Còn nữa, người ngươi phái đưa tin lại nói con ta bởi vì Chung tiểu thư mà chết. Lời này là thật?
Hai mắt Chu phu nhân liền tối sầm lại.
Tại sao lại ở trước mặt Mạnh công công nói rõ mọi chuyện như vậy?
Mạnh công công cười lạnh nói: “Lời này đúng là có chút mới mẻ, không biết là kẻ nào đã truyền lời với hầu gia?”
Lúc này Tuyên Bình Hầu đã bình tĩnh hơn một chút, tiện tay chỉ: “Chính là kẻ này.”
Ông ta dừng lại một chút nói: “Không biết vì sao hôm nay Mạnh công công cũng tới?”
Mạnh công công nói: “Vì chủ tử bôn ba, đây chính là bổn phận của nô tài.”
Tuyên Bình Hầu quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Thất thần ở đó làm gì? Không phải vừa nãy ngươi đã truyền lời cho ta sao?”
Hạ nhân kia sao còn nói ra được lời nào nữa, chỉ có thể ấp a ấp úng, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống.
“Mới vừa nãy ngươi đã nói như thế nào? Một năm một mười lặp lại lần nữa.” Dứt lời, Tuyên Bình Hầu vô cùng lo lắng mà chạy về phía thế tử.
Mạnh công công liền nói: “À, không cần nói với ta. Bệ hạ sẽ tới ngay lập tức, những lời này vẫn nên giữ lại mà nói với bệ hạ. Chu phu nhân nếu không muốn mở miệng, vậy cũng có thể chờ bệ hạ tới rồi hẵng nói.”
Tuyên Bình Hầu đỡ lấy thế tử, ngay lập tức biến sắc.
Vậy mà Tấn Sóc Đế cũng tới?
Ông ta đè thắc mắc trong lòng xuống, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt thế tử, sau đó hai tay run rẩy mà nâng hắn ta dậy.
Tiếng hét của Tuyên Bình Hầu vang tận chân trời.
Ông ta vô cùng thê lương gọi: “Con ta!”
Những nữ quyến có liên can tới bị ông ta dọa sợ tới mức đứng dậy. Trên mặt đều lộ ra chút u buồn.
Thế tử…thực sự không còn nữa.
Đại phu mà Chu gia mời tới, dường như là tới cùng lúc với Tấn Sóc Đế.
Trong lỗ tai Chu phu nhân đều là tiếng hét thê lương của Tuyên Bình Hầu, trái tim giống như bị bóp chặt, thực sự rất đau đớn và sợ hãi, lồng ngực giống như không thở được nữa.
Đến khi có cung nhân cao giọng nói: “Bệ hạ giá lâm.”
Chu phu nhân thực sự không bình tĩnh được nữa rồi.
Bà ta vịn lấy bàn, ‘bịch bịch’ quỳ xuống mặt đất, dập đầu một cái thật mạnh, trên trán toàn là máu, đúng là thảm tới mức không nỡ nhìn.
Lúc này Chu tiểu thư đã bị dọa sợ tới ngây người.
Nàng ta nắm chặt khăn tay, không ngồi nổi trên ghế nữa mà mềm chân ngã xuống mặt đất.
Cuối cùng Tấn Sóc Đế cũng đã bước vào cửa.
Thân hình đĩnh bạt, khuôn mặt tuấn mỹ mà uy nghiêm.
Sao mọi người dám nhìn thẳng được chứ?
Chỉ có thể cúi thấp đầu hành lễ.
Tuyên Bình Hầu vẫn còn đang ôm thế tử, vừa khóc vừa nói: “Là kẻ nào hại con ta, ta muốn lấy mạng của kẻ đó đền lại, từ trên xuống dưới, ai cũng không chết được tử tế!”

Từng câu từng chữ nguyền rủa, dừng ở trong tai mọi người, càng khiến cho tất cả sởn tóc gáy.
Cho dù cảnh tượng hỗn loạn như vậy, nhưng ánh mắt của Tấn Sóc Đế vẫn bình tĩnh đặt trên người Chung Niệm Nguyệt.
“Sao Niệm Niệm không ngồi xuống?” Hắn mở miệng hỏi trước.
Mọi người nghe thấy, sắc mặt còn chút kỳ lạ chớp chớp mắt vài cái, sau đó cố gắng đè sự sợ hãi trong lòng xuống, cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn về phía Chung Niệm Nguyệt.
Chu gia nháo ra một chuyện lớn như vậy, tại sao bệ hạ lại hỏi câu này trước.
Niệm Niệm.
Xưng hô này thực sự rất thân cận.
Mọi người còn chưa từng nghe qua, Tấn Sóc Đế dùng giọng nói ôn hòa đó nói chuyện với người khác đâu đấy.
Đó chính là bệ hạ, là người mà bọn họ không thể gặp được.
Chung Niệm Nguyệt nói: “Ngay cả đệm bông cũng không có, có ngồi cũng không thoải mái.”
Giọng nói của nàng ngọt ngào, miễn cưỡng có thể kéo lại suy nghĩ của mọi người trở về.
Mọi người cũng nghe thấy tiếng Mạnh công công bật cười, ông còn thuật lại lời nói vừa nãy cho bệ hạ nghe.
Sau khi bệ hạ nghe xong, lại không hề có ý muốn trách cứ vì Chung Niệm Nguyệt kiêu ngạo.
Bọn họ chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy, dường như bệ hạ đang xoa đầu Chung Niệm Nguyệt.
Tấn Sóc Đế đáp lời: “Ừ.”
Giữa hai người không có những câu nói thân mật tới mức buồn nôn, thậm chí những lời nói ra cũng không quá nhiều.
Nhưng bọn họ lại cảm nhận được sự thân mật giữa hai người.
Lúc này Tuyên Bình Hầu đã khóc tới mức không còn chút sức lực nào.
Ông ta chậm rãi đặt thế tử trong lòng ngực xuống, nửa đi nửa bò tới trước mặt Tấn Sóc Đế, ông ta quỳ xuống đất, nắm lấy vạt áo của Tấn Sóc Đế: “Cầu bệ hạ làm chủ cho nhi tử của ta! Hắn ta vậy mà lại chết không rõ ràng ở đây!”
Tấn Sóc Đế nhìn thoáng qua Tuyên Bình thế tử. Hắn và Niệm Niệm đều biết đây là Tướng công tử.
Hắn bày ra thiên la địa võng chính là muốn bắt kẻ này.
Có lẽ hắn ta biết bản thân khó lòng chạy thoát, nhưng lại không muốn đi vào bước đường cùng. Nên lớn mật dùng tên tuổi của Tuyên Bình thế tử để trở về.
Sao?
Hiện tại là chết thật? Hay chết giả?
Những năm gần đây Tuyên Bình Hầu ở trước mặt Tấn Sóc Đế, thể hiện suy nghĩ muốn phục tùng.
Đương nhiên Tấn Sóc Đế cũng không thể mở miệng nói lời vô tình. Huống chi…hắn ta cũng đã lấy mạng sống để chứng minh trong sạch cho Niệm Niệm.
Nó tương đương với việc hắn ta đã cột thanh danh của hắn ta chung một chỗ với Niệm Niệm.
Ánh mắt Tấn Sóc Đế hơi chuyển động.
Hắn nói: “Người tới, mang Chu Sĩ lại đây, rồi truyền khẩu dụ của trẫm, lệnh cho Hình Bộ và Đại Lý Tự phái vài người tới. Cao Phi, ngươi đi canh cửa Chu phủ, trên dưới Chu phủ không được tùy ý ra vào.”
Ngay lập tức các quý nữ lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Tấn Sóc Đế hơi di chuyển ánh mắt, bình tĩnh lướt qua người các nàng: “Mời các tiểu thư ở lại đây uống một tách trà.”
Giọng nói của bệ hạ ôn hòa, không nhanh không chậm.
Chỉ là mọi người đều không dám nghĩ rằng bệ hạ thực sự là một người ôn hòa.
Uy nghiêm của hoàng đế, đủ để giết chết bọn họ.
Nghĩ tới đây, bọn họ không nhịn được mà lại một lần nữa nhìn về phía Chung Niệm Nguyệt.
Nàng xinh đẹp đứng ở nơi đó, đứng bên cạnh Tấn Sóc Đế, không cảm thấy sợ hãi một chút nào.
Bọn họ nhớ lại, hình như mới vừa nãy…hình như Chung Niệm Nguyệt không có hành lễ phải không?
Ai mà biết được chứ?
Những năm gần đây Chung Niệm Nguyệt không lui tới với Thái Tử nữa, chính là vì đương kim bệ hạ.
Người giống như bệ hạ, ngoại trừ những người mà tiên đế đã nạp cho bệ hạ thì không có bất kỳ nữ tử nào có thể khiến cho Tấn Sóc Đế động tâm muốn nàng tiến cung.
Đến hôm nay lại xuất hiện Chung Niệm Nguyệt.
Trong nhất thời, nỗi sợ hãi trong lòng bọn họ liền biến mất.
Chỉ còn lại sự ghen tuông vô tận.
Không lâu sau, Chu lão gia đã được mang về, đi theo ông ta còn có vài người của Đại Lý Tự và Hình Bộ.
Mọi người nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại nhìn.
Ngay lập tức nhìn thấy phụ thân của Chung Niệm Nguyệt cũng đứng bên trong đám người đó.
Nhục nhã.
Đây rõ ràng là bọn họ đã chọc giận phụ thân người ta tức giận, vội vàng tới đây bảo vệ nữ nhi.
Lúc này hoa viên cũng không còn cảnh tượng hỗn loạn như vừa nãy nữa.
Thế tử đã được đặt lên cáng, Tuyên Bình Hầu cẩn thận canh giữ bên cạnh.
Chu phu nhân được hạ nhân đỡ đứng dậy, ngay cả ngồi cũng không dám, chỉ có thể cúi thấp đầu vào ngực của ma ma.
Chu tiểu thư và Chu công tử lại giống như hai vũng bùn lầy, cả người đều vô lực dựa vào ghế, trên mặt đều là vẻ hoảng sợ, khuôn mặt tái nhợt, lộ ra vẻ mặt ngây ngốc, hai tròng mắt cũng không di chuyển.
Mà Tấn Sóc Đế lại bình tĩnh ngồi ở ghế chủ vị.
Tất cả những cảnh tượng hỗn loạn, tách trà chén rượu bị đánh đổ, hay vệt máu trên mặt đất đều bị khí thế của hắn ngăn lại bên ngoài.
Một chút cũng không chạm được vào hắn.
Mà hôm nay lại có một người lạ mặt ngồi bên cạnh hắn.
Vị chủ nhân này ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bệ hạ, là người đầu tiên ngồi gần với bệ hạ như vậy.
Tuổi nàng vẫn còn nhỏ, dáng người yểu điệu.
Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt này một lần thì sẽ cảm thấy khó quên.
Người này là…
Chung tiểu thư!
Nhất thời, các quan viên đều mờ mịt nhìn về phía Chung đại nhân.
Lúc này Chung đại nhân đang nổi nóng, làm gì còn thời gian mà quan tâm bọn họ.
Chung đại nhân đưa tay lên: “Lăng đại nhân, Mã đại nhân mời.”

Chu phu nhân cũng đã được nhìn thấy chút việc đời.
Nhưng so với không thấy vẫn là tốt hơn.
Ít nhất bà ta sẽ không biết, Lang đại nhân, Mã đại nhân, ngay cả phụ thân của Chung Niệm Nguyệt đều là những người tra án rất giỏi trong kinh thành.
Làm gì có chuyện nào mà qua được mắt bọn họ chứ?
Lúc này Chung Niệm Nguyệt nhìn về phía các quý nữ có liên can tới.
Tuy rằng các nàng có chút phiền phức, nhưng đúng là các nàng không liên quan đến việc này.
Chung Niệm Nguyệt nhẹ giọng nói: “Nếu có nữ quan thì tốt rồi, nữ quan thẩm tra các nàng sẽ dễ dàng hơn không phải sao? Cũng không khiến cho các nàng sợ hãi tới mức như vậy.”
“Niệm Niệm đang nói bản thân sao?” Đột nhiên Tấn Sóc Đế nghiêng đầu hỏi.
“Sao?”
“Hôm nay người Chu gia diễn tuồng như vậy, mọi người đều vây quanh Niệm Niệm mà khi dễ, Niệm Niệm không thấy sợ sao?”
“Ta thì có gì để sợ chứ?”
Nàng ngay cả chết cũng không sợ.
Đột nhiên Chung Niệm Nguyệt ngừng lại.
Nhưng việc này không thể so với cái chết.
Chung Niệm Nguyệt hơi nâng mặt lên, nhận lấy ánh mắt của Tấn Sóc Đế, ngừng lại một chút, mới nhỏ giọng nói: “Cũng là nhờ bệ hạ đi.”
“Niệm Niệm, sao lại là ‘cũng’?” Trong mắt Tấn Sóc Đế hiện lên ý cười.
Chung Niệm Nguyệt nghĩ thầm, từ ‘cũng’ này thì sao chứ.
Nàng có quyền không nghe thấy thấy kháng nghị này của Tấn Sóc Đế, chỉ nói tiếp: “Nghĩ là có bệ hạ để cho ta dựa vào, nên ai ta cũng không sợ.”
Quả nhiên Tấn Sóc Đế dính chưởng.
Hắn cũng không nhắc lại câu vừa nãy nữa, chỉ thấp giọng nói: “Ừ.” Ngừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu Niệm Niệm muốn Đại Tấn có nữ quan, tại sao nàng không tự đề bạt một hai người?”
Chung Niệm Nguyệt:?
Vậy cũng được sao?
Ngài đừng có lừa ta!
“Bên cạnh hoàng hậu nên có một vài nữ quan, đây cũng là lẽ đương nhiên.” Tấn Sóc Đế nói.
Hay thật!
Thì ra là cài bẫy nàng!
Một lúc sau, còn không thấy Chung Niệm Nguyệt trả lời, Tấn Sóc Đế cũng không cảm thấy tức giận, lúc này hắn mới nở nụ cười nói: “Hôm nay Niệm Niệm lại cùng người ngoài nhắc tới trẫm, cũng đủ để trẫm cảm thấy vui rồi. Trẫm còn nghĩ rằng, Niệm Niệm sẽ cảm thấy xấu hổ khi nhắc tới, hận không thể gắng sức mà che dấu.”
Nghe sao cũng thấy ngài giống như là tình lang không lên được mặt bàn vậy?
Chung Niệm Nguyệt mím môi, trong lòng cũng mềm mại đi vài phần.
Từ xưa tới nay, nàng chỉ ăn mềm không ăn cứng.
Chung Niệm Nguyệt nhỏ giọng nói: “Thân hình bệ hạ uy vũ, khuôn mặt tuấn mỹ, chính là nam tử tốt nhất trên thiên hạ này. Sao lại cảm thấy xấu hổ khi nhắc tới chứ?”
Nàng nghĩ một chút lại nói tiếp: “Huống chi uy danh của bệ hạ ta vẫn chưa dùng đủ đâu? Tương lai ta còn muốn dùng nữa!”
“Được, Niệm Niệm cứ chậm rãi dùng.” Tấn Sóc Đế đáp lời.
Lời vẫn chưa nói xong.
Hôm nay Niệm Niệm chỉ mới nhắc hắn với người ngoài cũng đã khác xa với lúc trước rồi.
Từ hôm nay trở đi, ở trong mắt người ngoài, Niệm Niệm đã được đặt bên cạnh rồi, không thể rời đi được nữa.
Có một tiếng kêu khàn giọng ở phía bên kia vang lên.
Chu phu nhân ngã nhào xuống đất, tóc rơi tán loạn: “Ta không cố ý, ta không cố ý…”
Chu tiểu thư cũng gào khóc: “Không phải ta, không không…có quan hệ gì tới ta! Nương, con là nữ nhi của người, sao người lại đẩy con đi như vậy?”
Chu công tử hoảng hốt nhìn về phía Chu Sĩ: “Phụ thân, cứu mạng.”
Chu Sĩ lại cúi đầu xuống, tức giận đấm vào ngực: “Tạo nghiệt! Sao ta lại có đôi nhi nữ ngu dốt như vậy?”
Cả nhà Chu gia, xiêm y đều vô cùng hỗn loạn.
Má trái Chu tiểu thư bị tát sưng to, khóe miệng có chút máu, nàng ta và mẫu thân cùng nhau tranh chấp, ai cũng không chịu đi tìm chết.
Nàng ta lớn tiếng nói: “Không thể trách ta! Hôm nay…chắc chắn có người tính kế trước. Vì sao lại là do ta chứ? Có lẽ chính là vì muốn giết ca ca! Nhất định là do hắn ta ở Quỳnh Lâm Yến đùa giỡn Chung Niệm Nguyệt, chọc cho bệ hạ tức giận, nên mới gây ra họa của Chu gia!”
Bọn quan viên nghe thấy liền choáng váng.
‘Tuổi thọ’ của Chu gia đúng là đã thắt cổ tự tử rồi. Nếu không đã phải gánh tội hại chết thế tử, vậy mà vẫn còn muốn kéo bọn họ xuống nữa.
Bí mật của hoàng đế là thứ mà bọn họ có thể nghe sao?
Chung Niệm Nguyệt: “…”
Đúng là ngu tới mức không tin được.
Những cũng tốt.
Lời này vừa nói ra, chẳng khác nào quăng hết mặt mũi của ca ca ngươi xuống sông?
Chung Niệm Nguyệt không nhịn được quay đầu nhìn Tấn Sóc Đế.
Lại nhìn thấy nét mặt Tấn Sóc Đế vẫn bình tĩnh như cũ, hắn cũng đang nhìn nàng, thong thả nhìn nàng, đối với những chuyện ngoài kia hoàn toàn không có chút hứng thú.
Người này thực sự không sợ bị gánh danh bị sắc đẹp mê hoặc sao?
Hừ!
Chung Niệm Nguyệt khẽ cắn môi.
Ta ngực lớn xinh đẹp, vì sao không thể thích ta chứ?
Mọi người đều không thích ta thì Tấn Sóc Đế vẫn rất thích ta!
Chung Niệm Nguyệt rũ mắt xuống nhìn thoáng qua.
À.
Nói sai rồi.
Ngực này vẫn chưa đủ lớn.
Đáng giận!
Phía bên kia, đột nhiên Chung đại nhân tức giận sùi bọt mép: “Dám đùa giỡn nữ nhi của ta? Ta giết ngươi!!!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.