Chiêu Dương nhìn đoá hoa Bồ Công Anh trong tay, quả thật rất đẹp.
Người ta thường nói càng đẹp thì càng độc, câu nói đó thật chính sát.
Với người biết dùng hoa Bồ Công Anh thì nó là một vị thuốc quý hiếm, còn với những kẻ không biết thì nó là một đóa hoa kịch độc.
Chiêu Dương cầm hoa Bồ Công Anh
đưa cho Mạc Thành.
- Ngươi hãy cất hoa Bồ Công Anh cẩn thận.
Nhậm Thái Tuấn nghe vậy liền nhìn Mạc Thành.
- Mạc Thành, khanh mau dùng hoa Bồ Công Anh giải độc cho Chiêu Dương.
Mạc Thành không hề do dự liền bước tới, vươn tay bắt mạch cho Chiêu Dương.
Bàn tay còn đang ở trên không trung đột nhiên bị Chiêu Dương dùng tay ngăn lại.
- Ta không sao, ta vốn không trúng độc nên không cần dùng đến hoa Bồ Công Anh.
Nhậm Thái Tuấn khó hiểu nhìn Chiêu Dương, rồi nhìn sang lão bà kì lạ.
Chiêu Dương lo lắng nhìn lão bà, ánh mắt cầu khẩn của nàng khiến lão bà kinh ngạc.
Bà không ngờ tình cảm của hai người lại sâu đậm đến như vậy, hắn vì nàng mà không quan tâm đến phụ mẫu, nàng vì hắn mà không quan tâm đến tính mạng của nàng.
Cảm nhận được tấm lòng của Chiêu Dương lão bà cười tươi.
"Ha...ha....ha..."
- Vị cô nương này vốn không trúng độc, ta chỉ muốn thử lòng của ngươi.
Chỉ có kẻ chung tình mới xứng đáng nhận lấy hoa Bồ Công Anh.
Nhậm Thái Tuấn nghe Lão bà nói trong lòng vui mừng, đôi môi bạc mỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-chieu-hien-cua-thuan-de/2294345/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.