Quý công công vừa nghe được mệnh lệnh của Hoàng thượng, ông liền vội vàng bước vào trong.
Nhìn thậy Hoàng thượng uy nghiêm ngồi trên long sàn, ông bước tới chấp tay cúi đầu hành lễ.
- Bẫm Hoàng thượng, Quốc Cửu Lưu Phàm cùng một đám quan chức trời hừng sáng đã đến điện Ngự Long chờ diện kiến người.
Nhậm Thái Tuấn sa sầm mặt, sự phẫn nộ hiện rõ ràng trong ánh mắt của hắn ta.
Chiêu Dương nhìn thấy thần sắc của hắn, trong lòng không hiểu, nàng nhìn Quý công công nói.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Quý công công không trả lời Chiêu Dương ngay, ông ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, không thấy Hoàng thượng ngăn cảng Quý công công cung kính giải thích.
- Nô tài nghĩ Quốc Cửu Lưu Phàm và đám quan viên đến tìm Hoàng thượng là vì chuyện của Ngộc Nhi Tiểu thư.
Nghe những gì Quý công công nói Chiêu Dương mới hiểu, thật không ngờ Quốc Cửu Lưu Phàm không đơn giản, ông có tai mắt khắp nơi, trong hoàng cung cũng không ngoại lệ.
Việc của Ngọc Nhi vừa mới xảy ra khuya hôm qua, vậy mà sáng hôm nay họ đã đến đồi công đạo.
Nếu Chiêu Dương đoán không lầm thì giống như những bộ phim cổ trang thời xưa.
Quốc Cửu Lưu Phàm sẽ cùng đồng bọn của mình đến thị uy với Hoàng thượng, muốn cho Hoàng thượng biết ai mới là người nắm trong tay thế lực hùng hậu nhất trong triều.
Nghĩ đến cảnh mấy vị vua bị loạn thần tặc tử uy hiếp, trong lòng Chiêu Dương chợt hiện lên cảm giác bất an.
Chẳng lẽ họ định dùng lý do này để mưu triều đoạt vị?
Mặc dù Nhậm Thái Tuấn đang nhìn Quý công công, như một gốc nào trong mắt hắn lại thu hết từng biểu cảm trên mặt nàng.
Nhìn thấy nàng lo lắng vì hắn, khóe môi hắn hơi công lên.
Hắn vươn tay nắm lấy tay nàng kéo một cái, trong lúc nàng bất cẩn bị hắn kéo mạnh thân thể mảnh mai ngã về phía hắn.
Hắn nhanh tay ôm gọn nàng, đặt nàng ngồi trên cặp đùi rắn chắc của hắn.
Quý công công nhìn thấy cảnh Hoàng thượng âu yếm với Chiêu Quý Phi, ông cúi đầu không dám nhìn hai người.
Nhậm Thái Tuấn yêu thương đặt tay lên cằm nàng, hắn nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên để nàng đối diện với long nhan, cất giọng oai hùng.
- Trẫm đã có dự liệu, nàng không cần phải lo.
Nghe hắn nói vậy nàng gật đầu tin tưởng.
Phải hắn là ai chứ, là Nhậm Thái Tuấn, là Thuận Đế một trong những vị vừa anh minh nhất trong lịch sử.
Nhậm Thái Tuấn trên người khoát vào lông bào, đội nón vàng ngồi oai hùng trên ngai vàng nhìn xuống một đám thần tử lúc này đang cúi đầu cung kính phía dưới, miệng thì lúc nào cũng thốt lên những lời.
"Thần nguyện trung thành với Hoàng thượng, thần có thể hy sinh cả mạng sống này để bảo vệ ngai vàng."
Miệng thì nói vậy, nhưng Nhậm Thái Tuấn quá hiểu lòng dạ của bọn họ.
Một đám vô lại chỉ tham lợi trước mắt mà không nghĩ đến hậu hoạn về sau.
Nhìn thấy Hoàng thượng Quốc Cửu Lưu Phàm và mười mấy vị quan chức, từ quan nhất phẩm cho đến ngủ phẩm liền hành lễ.
Nhậm Thái Tuấn với thần sắc kiêu ngạo khí thế oai hùng nhì họ cất giọng uy nghiêm.
- Miễn lễ, chúng ái khanh bình thân.
Quốc Cửu Lưu Phàm và mấy vị quan chức nghe vậy liền đứng thẳng người lại, ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng.
Tuy là nói nhìn Hoàng thượng nhưng trên thực tế không một ai dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Hoàng thượng.
Trong ánh mắt của Hoàng thượng tàng ẩn điều gì đó, khiến họ cảm thấy hoảng sợ trong lòng.
Chiêu Dương ngồi phía sau bức bình phong bên phải của Hoàng thượng, nàng cẩn thận quan sát từng người phía dưới.
Chiêu Dương nhếch môi cười khinh thường, một đám ngụy quân tử.
Mặc dù bề ngoài họ đứng trước mặt Hoàng thượng với khí thế hùng hồn, thế nhưng ngoài Quốc Cửu Lưu Phàm ra, những người còn lại đều là kẻ hèn nhát, trong lòng không ngừng rung sợ.
Chắc có lẽ như người ta thường nói, có tật giật mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]