Ngay khi Thôi Thanh Nghi đang sợ hình tượng nhân vật của mình bị sụp đổ mà vắt óc nghĩ ra đủ loại lý do.
Lại nghe bên tai vang lên một giọng nữ quen thuộc.
Nàng ngước mắt lên kiểm tra, đúng là Tịnh Phi vừa rồi biến mất không dấu vết.
Chỉ nghe Tịnh Phi đứng bên cạnh vỗ tay khen.
"Thế múa của Hoàng hậu nương nương thật sự kinh diễm tuyệt trần." Nói rồi còn nghiêng người thi lễ với Thẩm Kính Hằng. "Đế Hậu tình thâm. Nương nương nghiêm túc dụng tâm cho thọ thần của bệ hạ như vậy, quả thật khiến người khác ngưỡng mộ."
Thẩm Kính Hằng: "Thọ thần?"
Tịnh Phi: "Đúng vậy Hoàng thượng. Nương nương vốn muốn chuẩn bị múa tặng bệ hạ trên thọ thần." Nàng cười híp mắt nhìn Thôi Thanh Nghi. "Ta nói có phải không, Hoàng hậu nương nương?"
Tịnh Phi đã nói đến nước này, Thôi Thanh Nghi sao có thể không đáp ứng.
Đành phải cứng đờ gật gật, cười: "À, đúng đúng đúng."
Lần này xong đời thật rồi.
Trong lòng Thôi Thanh Nghi gào thét. Nàng vốn cho rằng bản thân lúc này chỉ là bất đắc dĩ mới ngồi vững chắc trên vị trí bạch nguyệt quang xui xẻo của nam chính. Lại nghe Thẩm Kính Hằng mở miệng phản bác: "Thật là càn quấy." Hắn nhíu mày, ngữ khí hiện rõ vẻ không tán đồng: "Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, nào có thể nhảy múa trước mặt mọi người."
Lần này đổi lại Tịnh Phi là người trợn tròn mắt.
Nàng còn đang cảm thấy may mắn, cuối cùng cũng có thể hoàn mỹ đẩy nồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-chi-muon-song-sot/3437019/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.