Rốt cuộc cũng nói xong, Khương Uyển Ngưng xụi lơ ngồi xuống, Trương Quý phi biểu cảm "quả nhiên là thế", một bên lại lén quan sát cảm xúc của nhi tử.
Dù sao thì nam nhân bình thường nghe được những chuyện như này khó tránh khỏi phát nộ.
Chỉ là Triệu Hoằng lại khác hoàn toàn bọn họ.
Chàng từ lúc nghe tin cũng không có phản ứng gì lớn, đến mắt cũng không chớp.Nhưng trong giờ phút này không có phản ứng gì chính là phản ứng lớn nhất. Khương Uyển Ngưng đã tưởng tượng ra đủ viễn cảnh trong đầu, giờ phút này cơn tội lỗi và sợ hãi càng lớn, nàng run rẩy thiếu chút thì quỳ xuống đất.
"Vương gia..."
Triệu Hoằng không trả lời, chàng trầm ngâm một hồi, đúng lúc Khương Uyển Ngưng sắp cho rằng Triệu Hoằng đã thất vọng tới độ muốn hưu bỏ nàng, chuẩn bị oanh liệt khóc một trận thì chàng lại nói.
"Vô lý."
Tất cả mọi người đều ngẩn tò te.
Khương Uyển Ngưng quên luôn cả dùng kính ngữ với chàng.
"Phu quân...?"
Vô lý cái gì nha?
Triệu Hoằng giải thích: "Trước khi ta đi Tây Lương đã cho Lương thái y khám cho cả hai chúng ta, ta đã hỏi hắn nàng nhỏ như vậy thì sinh con có tốt không, hắn nói tất cả đều tốt, nói ta không yên tâm thì đợi chinh chiến xong về sinh cũng không muộn, sau lúc đó khám kỹ như vậy lại không nói nàng khó có mang chứ?"
Khương Uyển Ngưng cũng đã nhớ ra chuyện đó, thái y Lương Hữu Sơn khám cho nàng lúc đó là tâm phúc của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-chi-gioi-lam-nung/3584935/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.