🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Khó, khó có con sao?" Trương Quý phi chấn kinh che miệng, ánh mắt không ngừng lưu chuyển về vùng bụng của

Khương Uyển Ngưng.

Nữ y bên cạnh sợ hãi quỳ thụp xuống, nàng ta phát hiện ra chuyện này cũng hoảng hốt không kém, không con không cái chính là một trong bảy đại tội của nữ tử, nàng ta chỉ sợ bị Quý phi tính lên trên đầu.

"Nô tì không dám nói dối."

Khương Uyển Ngưng ngày hôm nay theo Triệu Hoằng vào cung tham gia yến tiệc Nguyên đán, đương nhiên phải tới thăm Trương Quý phi một chút, tình cờ gặp phải một nữ nhân tự xưng là chất nữ của bà - Trương Thanh Lan.

Cô nàng này cũng không phải loại tôm tép không lên nổi mặt bàn, vừa gặp nàng nửa khắc đã hỏi những chuyện như "sức khoẻ Vương phi có tốt không" rồi thì "dáng người Vương phi nhỏ nhắn chắc không dễ sinh nở" khiến người ta rất bực bội. Trương Quý phi bị nàng ta bơm đều một hồi bèn mời một nữ y tới khám sức khoẻ cho Khương Uyền Ngưng, và kết quả chính là một màn như trên.

Khương Uyển Ngưng từ khi ở trong khuê các thân thể đã không tốt, hơn nữa còn có tấm gương của Châu thị chắn trước, nàng cũng đã sớm đoán được duyên con cái của mình hẳn là sẽ không dễ dàng như người khác, Triệu Hoằng lại không nóng vội giục giã cho nên bấy lâu nàng cũng chỉ tảng lờ đi nỗi lo này, con cái là lộc trời ban, có lúc nào thì hay lúc đó vậy.

Có điều bản thân nàng tự chấp nhận khiếm khuyết không có nghĩa nàng cho phép người khác được công khai lôi ra bêu rếu như vậy.

"Phụ nhân kết hôn hai, ba năm mới có hỉ là chuyện bình thường, Trương cô nương vẫn chưa xuất giá, e là khó lòng hiểu hết điều này."

Khương Uyển Ngưng hung hăng cạnh khoé cô ta một trận, ý nói cô ta chưa cưới gả mà mở miệng đóng miệng toàn là chuyện sinh đẻ của vợ chồng nhà người ta, quả thực là không biết xấu hổ.

Trương Thanh Lan hơi tái mặt, có điều cô ta vẫn mỉm cười hiền huệ.

"Là Thanh Lan thất lễ, Thanh Lan cho rằng thân cô đã lớn tuổi mà chưa có cháu bồng cho nên cảm thán hai câu mà thôi."

Người ngoài nhìn vào, Khương Uyển Ngưng và Trương Thanh Lan bên động bên tĩnh, quả thật khiến người ta phải thương xót Trương Thanh Lan thêm vài lời, có điều ở đây chỉ có ba người bọn họ, không khó để Trương Quý phi nhìn ra ý đồ của chất nữ mình.

Bà thở dài, ánh mắt trìu mến nhìn Trương Thanh Lan giờ đây có phần thất vọng. Bà còn tưởng chất nữ có chút xinh đẹp, làm người lại thông minh, nều giao thiệp tốt với Khương Uyển Ngưng thì đợi qua hai năm nữa, bà sẽ làm chủ gả cô ta cho Triệu Hoằng làm trắc phi, vậy mà chất nữ lại không biết tốt xấu trêu chọc vào con dâu bà.

Trương Quý phi hiểu rõ tính tình của Triệu Hoằng, nếu con dâu không thích thì nó cũng không thích, bà lại chỉ là dưỡng mẫu, nếu nhiều lời về những chuyện như này thì chỉ e lại làm sứt mẻ tình cảm vun đắp bao năm qua.Cả

Tĩnh Vương phủ rộng lớn mà đến giờ chỉ nạp có mình Khương Uyển Ngưng cũng là vì vậy.



Trương Quý phi chán nản khẽ lắc đầu, chất nữ tự cho là bản thân là đúng, cũng đã gián tiếp phá hoại mối hôn phối tốt đẹp của mình, xem ra ca ca của bà ta đã quá nuông chiều nàng.

Bà phất phất tay áo.

"Thanh Lan lui ra trước đi."

Trương Thanh Lan hơi sững người, nhưng rất nhanh cô ta đã trấn tĩnh lại, trước ánh nhìn thờ ơ của Khương Uyển Ngưng, giữ phong độ đoan trang hành lễ.

"Thanh Lan xin cáo lui."

Tưởng rằng hôm nay bản thân mình đã gặp xui xẻo khi bị thân cô cô ghét bỏ, Trương Thanh Lan mặt ủ mày chau trở ra, nào ngờ vừa bước ra khỏi cửa cung của Trương Quý phi hai bước thì bắt gặp một bóng huyền y quen thuộc, trống ngực cô ta đập rộn lên, hai bước gộp làm một, tà váy trắng phấp phới bay, nhanh bước đến trước mặt người kia.

"Hoằng biểu ca."

Cô ta mừng rỡ gọi một tiếng.

Triệu Hoằng nhíu mày nhìn nữ tử xa lạ trước mắt, Triệu Thiết Chu đi theo sau, đoán chừng Vương gia cũng chẳng nhớ ra đây là ai, bèn nhanh nhạy ghé vào tai chàng nhắc.

"Đây là Trương tiểu thư, chất nữ của Quý phi nương nương ạ."

Triệu Thiết Chu không giảm âm lượng, Trương Thanh Lan đương nhiên nghe không sót chữ nào.Biết chàng không nhớ ra mình thì Trương Thanh Lan cũng hơi xấu hổ, có điều cũng không ảnh hưởng đến việc cô ta tận lực dính lên người Triệu Hoằng.

"Muội và Hoằng biểu ca đã xa nhau nhiều năm, có lẽ do lớn rồi nên Hoằng biểu ca nhìn muội khác xưa đúng không?"

"Bồn vương chưa nhìn qua ngươi bao giờ."

Triệu Hoằng lạnh nhạt đáp.

Trương Thanh Lan cứng họng, nhìn vẻ mặt nén cười của đám gia nhân Tĩnh Vương phủ, nàng ta gắng gượng nở



ทนุ cudi.

"Hoằng biểu ca luôn thích trêu đùa người ta vậy sao?"

Triệu Hoằng nhìn Trương Thanh Lan với vẻ mặt như nhìn thấy ruồi nhặng, chàng chán ghét muốn rời đi, ai ngờ bị một thanh âm ngô nông nhuyễn ngữ kéo lại.

"Trương tiểu thư nghĩ nhiều rồi."

Quả nhiên là Khương Uyển Ngưng.

Nàng mỉm cười, tuy không nhìn về Triệu Hoằng nhưng bàn tay nhỏ nhắn lại quấn lấy tay chàng, âm thầm khẳng định chủ quyền.

"Vương gia đâu phải người bao đồng, chó mèo gì cũng lọt vào mắt chứ?"

Sau đó còn rất tự nhiên, mắt hạnh long lanh ngước lên nhìn chàng.

"Đúng không ạ?"

Triệu Hoằng đang nhăn mặt, thấy nàng như vậy thì không hiểu sao ánh mắt nhìn về Khương Uyển Ngưng lại thoáng ý cười nhợt nhạt.

Hình như nàng ghen nhỉ?

"Lời Vương phi nói luôn đúng mà."

Triệu Hoằng trộm cười trong lòng.

Khương Uyển Ngưng híp mắt, nhìn vẻ mặt ngay thẳng của người trước mặt, rốt cuộc cũng thu liễm tiểu tính tình.

"Vậy chúng ta đi thôi ạ, nương vẫn đang đợi chàng đó."

Trương Thanh Lan sượng trần nhìn hai người tú ân tú ái, cô ta bị hố không nói được gì, dù có mặt dày đến đầu thì đến lúc này cũng chỉ có thể nói một tiếng "cung tiễn" rồi theo đoàn người rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.