Mấy ngày bận rộn trôi qua rất nhanh, chẳng mấy mà đã đến Nguyên đán.
Khương Uyển Ngưng bị bó tay bó chân hơn một tháng, tuy biết là vì dưỡng bệnh, nhưng thực sự nàng sắp chán chết rồi.
Nhìn nam nhân của mình hàng ngày dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó để chăm lo việc triều chính, Khương Uyển Ngưng không có tiền đồ mà lăn lộn trên giường, bức xúc dẩu môi.
“Chàng lại lên triều rồi, còn ép thiếp ở nhà làm sâu gạo làm gì nữa chứ.”
Triệu Hoằng không buồn nhúc nhích, ánh mắt sâu kín liếc về phía bắp đùi trắng nõn vừa mới lộ ra của Khương Uyển Ngưng không rời, lời nói ra khỏi miệng vẫn là chính nhân quân tử.
“Phu quân không đi lấy gì nuôi con sâu gạo ở nhà đây.”
Khương Uyển Ngưng chu miệng, hai bàn tay chọt chọt vào phần bụng mềm mại sau lớp váy, “Làm sâu gạo nhàm chán lắm, thiếp có thịt ở bụng rồi đây nè.”
Triệu Hoằng cười hừ, theo thói quen thơm lên mái tóc nàng một cái, ừm hửm không tiếp lời, lấy tư thế chuẩn bị rời khỏi phòng chính.Con sâu gạo Khương Uyển Ngưng vội vàng bật dậy, cả người không biết xấu hổ mà giang tay đu lên vai, giữ chàng lại, “Phu quân ~ ”
Hôm nay thê tử bám người khác thường, Triệu Hoằng trong lòng thoả mãn như có trăm đoá hoa nở, khoé môi lại lạnh nhạt cố giữ độ cong không rõ ràng.
“Ừm?”
Khương Uyển Ngưng nũng nịu thương lượng.
“Cho thiếp đi ra ngoài xem ba cửa tiệm kia nha." Chính là ba cửa hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-chi-gioi-lam-nung/3584920/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.