Hôm sau Triệu Hoằng phải vào cung báo cáo chuyện chiến sự.
Khương Uyển Ngưng đang ngủ ngon lành, nghe thấy tiếng chàng sột soạt rời giường thì cũng giật mình lòm còm bò dậy theo.
Hai mắt của nàng vẫn khép hờ, cái đầu nhỏ lâu lâu lại theo quán tính mà gục lên gục xuống như con lật đật.
“Ưm, chàng đi đâu thế…”
Triệu Hoằng quay đầu nhìn nàng, vốn thấy Khương Uyển Ngưng vẫn thèm ngủ thì chàng đã cố không đánh thức nàng dậy mà đi trước, ai dè vẫn là tạo tiếng động rồi.
Có lẽ là võ công của chàng vẫn chưa đủ cao siêu.
Chàng có chút áy náy mà hỏi.
“Nàng bị ta đánh thức sao?”
Khương Uyển Ngưng che miệng ngáp một hơi.
“Không ạ.”
Nhìn triều phục mà Triệu Hoằng mặc trên người, Khương Uyển Ngưng mới chợt nhớ ra, Triệu Hoằng là tướng quân về triều, theo lý phải vào cung bẩm báo ngay, vậy mà chàng lại trì hoãn cả một ngày trời vì ở bên nàng.Cũng không biết có bị hoàng thượng khiển trách không nữa.
Khương Uyển Ngưng giúp chàng vuốt phẳng nếp gấp trên áo, dò hỏi.
“Phu quân hôm nay mới đi yết kiến phụ hoàng thì có bị muộn không ạ?”
Triệu Hoằng hiểu được điều nàng băn khoăn.Có điều sự thật lại hoàn toàn khác.
“Ta vừa từ Tây Lương trở về, có nguy cơ bị nhiễm dịch nên phải chờ một ngày mới được vào diện thánh.”
À, té ra là hoàng thượng đề phòng con trai cưng bị bệnh ngoài cung rồi đem nguồn bênh vào lây cho ông.
Ủa, thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-chi-gioi-lam-nung/3584918/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.