Khương Uyển Ngưng bây giờ cực kì muốn làm tổ trong lòng chàng mãi không chui ra, có điều Triệu Hoằng vẫn đang mang giáp sát, nàng nhìn thấy liền biết chàng đêm qua nhất định là ngựa không ngừng vó mà trở về.
Đáy mắt tiểu cô nương thoắt cái liền mềm mại.
“Chàng, chàng còn chưa thay giáp nữa.”
Triệu Hoằng chợt nhớ tới thê tử nũng nịu luôn thích sạch sẽ, mà bản thân ra sa trường thì có khi nửa tháng cũng không tắm gội đàng hoàng, nhất thời cảm thấy bản thân đã nhiễm bẩn nàng.
“Xin lỗi.” Dứt lời bèn cấp tốc đứng dậy.
Triệu Hoằng căn bản không để ý tới Khương Uyển Ngưng phản ứng ra sao, mà kể cả nàng có thấy việc ở bẩn cũng không thành vấn đề đi chăng nữa thì chính chàng vẫn tự ghét bỏ bản thân mình thôi.
Gương mặt chàng xám lại, không nói hai lời mà tông cửa rời đi.
Đợi Khương Uyển Ngưng ngẩn người thêm một lát thì đã không thấy bóng dáng chàng đâu nữa.
“… Ừm?”
.
Khương Uyển Ngưng ngốc một lúc lâu trên giường cũng không thấy Triệu Hoằng quay lại.
Khóc xong một trận, cảm giác cơ thể cũng không tệ như vừa nãy nữa, hay bị bệnh là do nghẹn quá lâu nhỉ?
Chính nàng tự chọc mình cười.
Lăng Chi vén rèm bước vào, tiến đến đỡ lấy Khương Uyển Ngưng đang tủm tỉm.
“Chủ tử, đến giờ uống thuốc rồi.”
Đang phấn khởi mà nhìn chén thuốc đắng ngắt trong tay Lăng Chi, nàng vẫn sinh ra sự tránh né từ trong bản năng.
“Không cần, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-chi-gioi-lam-nung/3584913/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.