Chương trước
Chương sau
Hai tuần bận rộn trôi qua rất nhanh.

Ban đầu Khương Uyển Ngưng định tự mình hành động, nhưng sau khi bắt tay vào mới biết, có rất nhiều chuyện để nữ nhân như nàng lo liệu sẽ khiến người ngoài gièm pha, thậm chí bắt đầu nghi ngờ tại sao nàng làm vậy.

Mà chuyện dịch bệnh nàng vốn cũng không rõ là thiên tai, hay là nhân hoạ.

Nếu thật sự do có người dùng mưu hèn kế bẩn với Triệu Hoằng, vậy nhất định cũng sẽ cho người chú ý đến động tĩnh của Tĩnh Vương phủ bên này, e là hấp tấp chủ trương sẽ bứt dây động rừng.

Khương Uyển Ngưng bèn nhờ Triệu Thiết Chu hiệp trợ.

Hắn rất ngạc nhiên, nhưng dù không tin chuyện thần phật báo mộng thì vẫn đồng ý góp sức với nàng lo lót mọi chuyện êm xuôi, Khương Uyển Ngưng mới thở phào nhẹ nhõm.

Lo xong chuyện nước nàng mới có tâm tư nghĩ đến chuyện nhà.

Đêm đó một lá thư đã được ám vệ gửi tới Tây Lương.

.

Lúc nghe tin có gia thư, Triệu Hoằng khấp khởi không yên, trời vừa sập tối liền trở về lều.

Vừa nhìn thấy thư như nhìn thấy người, mệt mỏi cả ngày đều tan biến, trái tim càng đập rạo rực như có lửa đốt.

Xa nhau đã 53 ngày rồi.

Triệu Hoằng kìm lòng không đậu, vội vã mở thư ra.

Khương Uyển Ngưng quen dùng kiểu chữ Khải nhỏ nhắn, từng nét mực đều xinh đẹp, kể cho chàng tường tận những chuyện xảy ra gần đây, giống y như tiểu nương tử thủ thỉ bên gối chàng vào đêm hoa chúc kia.

Khâm Mộc từ ngoài chợt bước vào, nghe thấy Triệu Hoằng đang cười sung sướng một mình.

“Gì đây? Huynh cũng có lúc không bận rộn lo chiến sự?” Còn cười hớn ha hớn hở thế kia nữa.

Lại thấy trong tay chàng cầm một lá thư, Khâm Mộc nhếch mày.

“Hoá ra là có giai nhân bầu bạn.”

Khâm Mộc cùng Triệu Hoằng vào sinh ra tử, tình nghĩa sâu đậm hơn cả thủ túc ruột thịt, chàng không ngại hắn vô lễ mà đáp vài câu.

“Giai nhân cũng không sánh bằng.”

Khâm Mộc: “…”

Nghẹn, Tĩnh Vương phi trước khi xuất giá đúng thật được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân kinh đô.



Vẻ mặt hắn liền giống như nuốt phải ruồi.

“Thôi đi đại ca, huynh đừng bắt nạt người chưa có thê tử như ta.”

Triệu Hoằng không để ý đến hắn, mắt chàng dán vào những câu cuối cùng của thê tử.

“Chàng lần đầu cầm binh, tướng sĩ dù có tin phục, vẫn phải để ý người bên cạnh mình.”

Người bên cạnh chàng ư?

Chẳng lẽ Uyển Ngưng lo có kẻ một dạ hai lòng?

Cũng khó trách Triệu Hoằng nghĩ như vậy, dù sao thì binh sĩ này đều là những huynh đệ đã lăn lộn trong doanh trại cùng chàng bao nhiêu lâu rồi.

Có điều lời nhắc này cũng đã cảnh tỉnh chàng.

Triệu Hoằng liếc nhìn Khâm Mộc bên cạnh.

“Đường Tam đã vào đến binh khu nào rồi?”

Khâm Mộc: “Bên Vương lão tướng, chức vị chưa cao.Sao đột nhiên lại nhắc tới?”

Thật ra Triệu Hoằng đã sớm đoán ra chuyện tàn dư ở Tây Lương nổi loạn không đơn giản, có vẻ như chúng đã nắm được không ít thông tin cơ mật của quân ta.

Có nghĩa, trong nước có kẻ bắt tay với bên kia, ý đồ nhiễu loạn tình hình tranh ngôi thái tử.

Đại hoàng tử Đoan vương thì ốm yếu gió thổi là ngã, Nhị hoàng tử Túc vương chỉ ham mê chuyện phong hoa tuyết nguyệt, trước nay không màng chuyện tiền triều, vậy nên Tam hoàng tử Tĩnh vương và Tứ hoàng tử Thành vương chính là hai ngôi sao sáng giá nhất.

Tên Đường Tam chính là người mà Thành vương lén lút đưa vào trong quân ngũ, đội hình đột nhiên xuất hiện một kẻ xa lạ, đương nhiên Khâm Mộc và Triệu Hoằng sẽ phát hiện ra, hơn nữa còn muốn dùng kế “gậy ông đập lưng ông” với tên gian tế này.

“Để ý hắn nhiều hơn, có thể sắp có việc gì đó.”

Thế giặc đang vào lúc giao tranh kịch liệt, chỉ cần một sơ suất sẽ đẩy điểm yếu của mình vào trong tay đối thủ.Nếu Thành vương muốn nhân cơ hội đạp đổ hắn thì đây chính là giai đoạn thích hợp nhất.

.

Quả nhiên Triệu Hoằng đoán không sai.

Chỉ vài ngày sau, Khâm Mộc mang về một tin tức cực kỳ nguy cấp.

“Trong Kim Châu có người dân mắc bệnh dịch, Thành vương vốn muốn giấu giếm với bên trên, bây giờ lại đang cố ý muốn dẫn dụ họ vào kinh lánh nạn, nhất định sẽ phải đi qua Tây Lương, quyết ‘Thương địch một vạn, hại mình 800’ với chúng ta .”

Cả người Triệu Hoằng lạnh lẽo như hầm băng.

Khương Uyển Ngưng đã đúng.



Khâm Mộc nhìn chàng không hề hoang mang rối loạn, có chút không dám tin hỏi.

“Huynh không lo lắng?”

Triệu Hoằng thấp giọng cười khan.

“Vương phi nằm mộng, lo lắng cho an nguy của ta nên đã gửi một vài phương thuốc đến cùng với gia thư.”

Ngoại trừ một vài loại bệnh và vết thương ngoài da, nàng còn đặc biệt gửi kèm một phương thức trị dịch mùa nữa.

Triệu Thiết Chu còn lén truyền lời với ám vệ, nói nàng đã dùng tiền riêng mua rất nhiều lương thảo và thảo mộc trị bệnh.

Rõ ràng nàng không hề biết Kim Châu sẽ có dịch, càng không biết mưu kế này của Thành vương.

Mọi thứ trùng hợp đến mức hoàn hảo.

Tệ nhất chính là… Khương Uyển Ngưng hoàn toàn không nói cho hắn biết chuyện đang xảy ra.

Nàng thà làm như vô tình chuẩn bị hết tất cả chứ không nói với chàng một tiếng.

Tâm trạng chàng như rớt xuống đáy cốc.

“Kèm theo thuốc trị dịch bệnh này.”

Khâm Mộc nhìn sắc mặt âm trầm của Triệu Hoằng, thầm mắng “thế sao ngươi còn khó ở vậy hả?”, bên ngoài thì vẫn ăn nói như thường.

“Ahaha, vậy mưu kế của Thành vương còn không phải bị Vương phi bóp chết từ trong trứng nước sao? Haha…”

Đừng trách hắn cười công nghiệp, là do mặt tên thống lĩnh kia quá thối được không!

Thuốc cũng đã có, gian tế cũng đã bắt, không biết còn đen mặt cái gì.

“Ha… Vậy bên phía Thành vương…”

Giọng Triệu Hoằng bình thản lạnh lẽo.

“Đường Tam bắt sống, bằng chứng trao đổi giữa Thành vương và tàn dư phương Bắc đem về kinh, nộp cho Thủ lĩnh Cấm vệ quân Trác Ngôn, hắn sẽ tự biết phải tìm ai để hỏi tội, chúng ta không cần nhúng tay vào.”

“Vậy chuyện dịch bệnh?”

Triệu Hoằng hừ cười.

“Phải để xem Thành vương chọn thế nào.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.