Lệ, thấm thoát cũng đã được gió thổi khô, sợi tóc bám vào mặt, dìu dịu, mềm mềm.
Giữa trời hoa mai bay, là lúc chúng tôi gặp nhau lần đầu. Hương thơm tỏa ngát, thanh nhạc cùng vui, hắn nói hắn nguyện ý lấy tôi.
Sao dày trời đêm, màn đêm như nước, hắn muốn tôi cùng đi với hắn.
Mối lần chúng tôi gặp nhau, cảnh vật đều mỹ lệ như vậy, rồi lại thê lương. Ngẩng đầu nhìn bầu trời, tôi nhớ tới một bài thơ.
“Ngân chúc thu quang lãnh họa bình,
Khinh la tiểu phiến phác lưu huỳnh,
Thiên nhai dạ sắc lương như thủy,
Ngọa khán khiên ngưu chức nữ tinh… (1)
Ngọa khán khiên ngưu chức nữ tinh…”
(1) Bài thơ Thất tịch của Đỗ Mục. Tham khảo dịch nghĩa, dịch thơ tại đây.
Tôi lẩm bẩm lại câu cuối cùng, bất giác cười khẽ. Ngưu Lang Chức Nữ dù sao cũng có thể mỗi năm gặp nhau một lần. Nhưng tôi thì sao? Gặp ai a?
Cây cối trong vườn khá nhiều, ban đêm sương nặng, hạt sương đọng cả vào áo tôi. Đi tới gần một đình khác, khuyển nguyệt thật đẹp.
Thấp thoáng, thấy một nữ nhân đã đứng ngoài đình, một thân hồ lam sắc, tóc đen phiêu dật. Tôi thong thả bước tới gần, nhẹ giọng: “Cô nương, nàng…”
Nàng ta xoay người lại, cư nhiên là Tưởng Dung, nụ cười trên môi tôi lập tức nhạt dần. Tôi với đứa con gái này ác cảm ra mặt, cái ngữ người độc ác, đúng là không thể xúc động nổi.
“Tam muội.” Sao, ta không dám nhận.
“Mạc Đại tiểu thư, tiểu nữ tử chẳng qua chỉ là một nữ tử ti tiện, không dám nhận tiếng Tam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-bo-tron/57399/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.