Editor: Dạ Hàn
Khóc nháo một hồi, nha đầu Điềm Điềm lại ngủ thiếp đi.
Vừa vào vương phủ, lão cha đuổi Vân Dung đưa những người khác đi nghỉ ngơi, muốn ta theo hắn đến phòng khách. Không biết là chuyện gì, còn bảo cả người hầu lui xuống.
Lão cha ngồi hồi lâu, mặt co mày cáu, không nói một lời.
“Cha, xin tha thứ nữ nhi lừa gạt người.” Ta nói, ôm Điềm Điềm quỳ trên mặt đất. Đây là cấp bậc lễ nghĩa, cấp bậc lễ nghĩa.
Lão cha tiến lại đỡ ta lên nói: “Công chúa, thần không đảm đương nổi.” Công chúa? A, biết hết rồi.
Ta đứng lên nói: “Cha, đừng gọi như vậy. Cho dù ngươi không phải cha ta, thì cũng là ông nội của Điềm Điềm.” Nói thẳng ra.
“Tiểu công chúa gọi là Điềm Điềm?” Trên mặt lão cha hiện ra nụ cười.
Ta vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Điềm: “Gọi Điềm Điềm không có gì sai, bất quá không phải công chúa, ta chỉ muốn nàng là một cô bé bình thường.”
Lão cha thở dài nói: “Ai, công chúa thật là có tấm lòng tốt.”
“Cha, ngươi không phải có việc nói với ta sao? Nói đi.” Trực tiếp nói vào vấn đề chính.
“Công chúa thâm minh đại nghĩa, xin nhận của ta một lạy.” Vừa nói, lão cha lại quỳ xuống. Quỳ nhiều năm như vậy, còn chưa đủ sao? Lại quỳ nữa thì đầu gối đóng kén mất.
“Cha, ngươi làm cái gì vậy?” Một tay ôm Điềm Điềm, một tay dìu ông đứng lên.
Lão cha thở dài một tiếng: “Công chúa thâm minh đại nghĩa, vì bảo vệ giang sơn bền vững lâu dài mà rời bỏ vị trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-bo-tron/1853712/quyen-6-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.