Editor: Dạ Hàn
Năm ngày sau, Lam Lệ cùng Diễm Oánh rốt cuộc cũng tới. Lam Lệ mang đến rất nhiều dược liệu quý giá, dù sao cũng được người nhân gian tôn là y tiên, dược liệu quý giá làm sao có thể thiếu.
Diễm Oánh làm rất nhiều trang phục lót, làm ra đều rất tinh xảo. Ta ngay cả nữ hồng là cái gì cũng không biết, đừng nói đến chuyện làm y phục. Mặc dù đã sớm mua một đống lớn, cuối cùng vẫn không bằng tự tay làm a.
Lúc này, ta cầm y phục Diễm Oánh làm cho bảo bối, nhìn tới nhìn lui. Cứ như đã mặc ở trên người hài tử rồi vậy, trong lòng đã sớm nở hoa.
“Ngươi đã ngắm cả canh giờ rồi.” Ta đem dược liệu trân quý của Lam Lệ tùy tiện xem qua, cứ cầm mãi y phục của bảo bối, nàng đã sớm có ý kiến.
Ta cười hắc hắc: “Diễm Oánh, Lam tỷ tỷ ghen tỵ.”
Diễm Oánh vẫn tao nhã như trước, tao nhã nhẹ cười: “Dược liệu của Lệ so với y phục của ta trân quý hơn nhiều, từng chút một đều là nàng liều mạng hái về, người không khen, cũng không liếc mắt nhìn, nàng không ghen tỵ mới là lạ.” Dược liệu trân quý không phải dễ dàng mà có.
“Ngươi nha, đã sắp làm mẹ rồi mà còn cợt nhả, không đứng đắn chút nào.” Ta đã sắp 30, thì cứ như vậy đi, ta đây là chưa hết tính trẻ con.
“Thì sao? Ai quy định mẫu thân không thể như vậy? Ta phải như trẻ con thì mới có thể giáo dục hài tử.” Đây cũng không phải ngụy biện, cố gắng làm bạn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-bo-tron/1853710/quyen-6-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.