Editor: Nguyệt Dạ Mộng Ngọc
Đi tùy tiện trong vườn một hồi, ta cùng Diễm Oánh lại trở về. Nhìn bầu trời cao xanh, trong lòng thật cô tịch. Ta vừa mới phong hậu, đã phải cùng đám nữ nhân kia đấu tranh, sau này phải làm sao bây giờ a? Đang ở cung đình, thật sự là thân bất do kỷ. Vì một nam nhân không đáng mà đấu ta chết ngươi sống, có phải hay không rất ngu xuẩn? Hoàng hậu thật là một chức vị chịu tội.
Vừa tới cửa Phượng Nghi cung, đã thấy Tiểu Hỉ Tử lo lắng nhìn quanh, hắn nhìn thấy chúng ta, chào đón nói: “Nương nương, Hoàng thượng chờ ngài đã nửa ngày.”
“Đi thôi.” Hắn tới tìm ta, ước chừng là vì chuyện hưu thư.
Vào Ý Như điện, Tề Hạo lo lắng tiêu sái đi tới, sợ ta chạy? Ta bây giờ còn có chánh sự, sao có thể chạy a.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.” Mặc dù không muốn, có lễ nghi vẫn còn phải thủ. Ta hiện tại là hoàng hậu, là quốc mẫu, không thể như lãnh cung mà tùy tiện.
“Ảnh nhi.” Hắn phát hiện được ta tồn tại, mừng rỡ vạn phần.
“Hoàng thượng mời ngồi.” Ta và hắn cùng nhau ngồi ở hai bên chủ vị
Đào Nhi dâng trà, ta tự rót cho mình một chén, căn bản không để ý tới hắn. Ta có thể theo hắn tương kính như tân, cũng không có thể giống như trước kia ân ân ái ái.
Thấy hắn chỉ nhìn ta, không nói lời nào. Ta cười nói: “Hoàng thượng thỉnh dùng.” Ta để chén trà xuống, vừa cười nói: “Chẳng lẽ ngài chê trà của thiếp không ngon sao?.” Ta nhăn mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-bo-tron/1853686/quyen-5-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.