Edit: Nhược Thủy Vong Tình
Beta: NDMN
Mặt trời lặn rồi lại mọc, ta không biết mình đã ở đây bao lâu, chắc ít nhất cũng ba bốn ngày. Lúc mới bắt đầu, ta còn có khí lực cầu cứu, ý đồ đem sợi dây thừng trên người nới lỏng ra, sau đó ta hoàn toàn buông tha ý định này. Ta nhớ kĩ buổi tối đầu tiên bị giam ở đây mưa to tầm tã, hạt mưa từ nóc nhà dột xuống làm toàn thân ta ướt như chuột lột. Cứ như vậy ở đây chịu lạnh chịu đói trải qua một ngày một đêm. Trời cũng bắt đầu sang, ánh nắng mặt trời chiếu sang mãnh liệt, sang đến nổi ta không dám mở mắt. Gió thổi, mưa tạt, chịu phơi nắng, đói khát, mà ta lại bị trói, bất tri bất giác mất đi ý thức. Ta cảm giác được bản thân nóng lên, môi khô nứt, …. hỏng bét nhất chính là ta còn liên tục ho khan. Nếu như ta không hoa mắt, buổi sang hôm nay ta ho khan ra chính là máu. Trước giờ ta chưa từng bị viêm phổi, không lẽ cơ thể này có bệnh? Nên bây giờ tái phát?
Nếu như ngươi thấy một cô gái bị trói trên cột trong một ngôi miếu cũ nát, toàn thân dơ dáy, tóc tai tán loạn. Bởi vì không được ăn và uống nước nên đôi môi khô nứt đến chảy máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hơi thở mỏng manh, nửa sống nửa chết, ho khan không ngừng, thỉnh thoảng lại còn phun ra một búng máu. Không cần hoài nghi, người đàn bà kia chính là ta ( Ta: quá thê thảm ~.~)
Không biết đã qua mấy ngày, cũng không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-bo-tron/1853675/quyen-4-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.