editor: Lạc Nhi
Beta: NDMN
Hai chúng ta đang ở tình thế dính ko bứt ra Lan Di lại thông báo cho chúng ta một tin xấu: “Có người ở Túy Xuân Lâu gây sự.” Ta qua vừa nhìn, thì ra là Ngọc Tình…đúng là một sát tinh mà…, nàng trực tiếp mang theo Thành Vương đi tìm cô nương. Sau đó đe dọa đòi thấy hoa khôi, hoa khôi Nguyệt nhi đang hầu hạ vương tử, bổn hoa khôi đang bận nói chuyện yêu đương, Huyền Phát nàng lại nhìn ko vừa mắt, nên nhảy vào gây sự. Ta chạy tới hiện trường, nàng thiếu chút nữa tìm cái hố chui xuống. Nghe nói, nàng không còn mặt mũi nhìn ta. Sau này muốn nháo sự cũng không dám kiếm ta – Gì???, ta còn muốn kiếm tiền đây!!!. Bổn cô nương mới có hơn hai mươi đi làm tú bà, ta sống dễ dàng lắm sao?
Ngọc Tình lần trước chỉnh qua ta, ta trực tiếp phân phó mười vị cô nương, chỉnh nàng cùng Thành vương cho về nhà lăn lộn chết. Hừ, tại địa bàn của ta làm xằng làm bậy, ta xem nàng làm sao bây giờ.
Ta cùng Tề Hạo chạy về, nhìn nhau cười hồi lâu. Thành Vương cùng Ngọc Tình cái loại…này bi ai, bất đắc dĩ, hối hận, thẹn thùng – ánh mắt làm ta quá sung sướng. Kỳ thật ta đây cũng là vì muốn tốt cho Thành Vương, có cô muội muội mở thanh lâu có thể giới thiệu với hắn mấy người cô nương không tệ. Miễn cho hắn tối ngày nghĩ đến Diêu Diêu mãi ko chịu thành thân.
“Ngươi nhìn, đốm sáng nhỏ kia là sao Chức Nữ, còn kia gọi là sao Ngưu Lang. Bọn họ cách nhau cả sông Ngân Hà, ngày ngày mong nhớ nhìn nhau mà không thể ở bên nhau.” Ta tựa trên vai Tề Hạo, nhỏ giọng nói
Ngắm sao quả là một thú vui tao nhã, nhất là cổ đại, sao trên trời vừa to vừa sáng. Lúc này, hai chúng ta đang ngồi trên nóc nhà, ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời đầy sao. Kỳ thật lấy thân thủ gà mờ như ta tuyệt đối lên không được nóc nhà, nhưng Tề Hạo nhà ta lại là một cao thủ. Ta nói ta nghĩ ngồi trên cao, hắn ôm ta một cái, bay vèo là lên tới rồi. trong phút giây ấy ta hét ầm lên, “Trời ạ…, ta có thể bay.” Thật không nghĩ tới hắn lại lợi hại như vậy. Trước kia ta còn nghĩ hắn là vị nho nhã thư sinh trói gà ko chặt, xem ra ta sai lầm rồi. Ít nhất sau này ở bên cạnh hắn, ta rất an toàn. Một nam nhân có năng lực bảo vệ người con gái của mình thật tốt
“Ngưu lang chức nữ?” kì thật…, hắn không có nghe nói qua.
Vì vậy, ta hẵng giọng kể lại thiên cổ truyền kỳ này một lần. Ta kể truyện thật cảm động, chính bản thân cũng muốn bật khóc.
Tề Hạo hơi thở khẽ ôm ta vào trong ngực, “Đừng thương tâm, bọn họ nhân vật trong truyền thuyết, không có thật -.” Kỳ thật ta không phải thương tâm vì bọn họ, ta chỉ sợ có một ngày, chúng ta cũng cùng bọn họ giống nhau. Đều nói không người nào lo xa, tất có lo gần. Ta không âu sầu cảnh trước mắt chỉ sợ một ngày kia có chuyện chẳng ngờ
“Không được, ta muốn hỏi ngươi, lần trước Bạch Lộ Am, làm sao lại có kẻ đuổi giết ngươi, xông vào phòng ta-.” Vẫn đề này luôn là một cái gai đâm vào lòng ta, không hỏi ra thì ta còn lo lắng mãi
“Ba năm trước đây Tế Châu mắc nạn ôn dịch, quan lại địa phương tham ô ngân lượng cứu trợ. Nhị ca cực lực dâng tấu với phụ hoàng đề cử ta đi điều tra vụ án này, mới ra khỏi kinh thành ta liền bị Nhị ca cho người truy sát. Một đường tới Tế Châu, ta luôn phòng bị, cho nên mang mặt nạ, không nghĩ tới lại bị người nhận ra. Buổi tối đó Nhị ca lại sai người đốt khách sạn, truy sát, ta chạy lên núi, cho nên liền gặp được ngươi.”
“Là như vậy a, ta đã biết. Thật là, ba vị ca ca của người thật đáng chết, là bọn hắn … hãm hại ngươi trước ngươi còn không mau phản kích lại bọn họ?” Ta cực lực đi nói xấu ba nhân vật phản diện đó
“Từ khi ta bắt đầu có trí nhớ, mẫu hậu liền một mực bày ra trận chiến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nàng độc hại phụ hoàng – tần phi, hãm hại ca ca của ta),lại đem toàn bộ công chúa gả đi hòa thân. Kỳ thật hung thủ hãm hại thái tử cùng Ngũ ca là nàng, mới đầu ta lúc thấy nàng hại người khác trong tâm không đành lòng, từ từ thấy nhiều ta đã không có cảm giác. Về sau Nhị ca nhất định muốn đẩy ta vào chỗ chết, ta mới hiểu được, sinh tại đế vương gia phải sống trong thế giới tàn khốc đó
. Cho dù ta không muốn cùng bọn họ tranh, bọn họ cũng sẽ buông không buông tha ta. Ta cùng mẫu hậu bắt đầu diệt trừ dị kỷ, đốt di chiếu, chiếm lấy giang sơn của Bát Ca. Ảnh nhi, ngươi cảm thấy ta vô cùng hèn hạ hay không?” Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn thổ lộ nỗi bất đắc dĩ của mình cho người khác, ta rất may mắn trở thành người lắng nghe, kỳ thật tất cả mọi người đều có nỗi khổ riêng.
Ta cười cười: “Sẽ không a, cuôc chiến tranh đoạt hoàng vị vốn nhất định rất tàn khốc. Tại cung đình, không có thiện ác, chỉ có sống sót, còn sống mới là điều quan trọng nhất. Kỳ thật ta cũng rất hèn hạ, ta vì kiếm tiền, đối với chính bản thân loại phương pháp dơ bẩn nào cũng đều dùng tới. Đâm lén sau lưng, vu cáo hãm hại, bôi nhọ Hồng Tụ lâu….”
“Ngươi đối với cuộc sống trong cung hiểu rất sâu, ta thật không rõ tại sao trong đầu ngươi lại nhiều ý nghĩ cổ quái như vậy”
“Phải? Ta là đọc nhiều sách, cho nên chết lặng. Ta nói rồi, ta đến từ tương lai, tất cả đám trẻ con đều phải đến trường đọc sách.” Đúng vậy, trong TV, sách vở đã thấy quá nhiều, đã không có cảm giác.
“Ngươi tới từ tương lai? Ngươi quên chuyện trước kia?” Hắn nghiền ngẫm hỏi.
“Đúng vậy, ta đã nói qua với ngươi”
“Ngươi rõ ràng nhớ kỹ chuyện đã cứu ta tại Bạch Lộ Am, như thế nào lại quên, không cho gạt ta.” Bắt đầu chơi xấu.
Ta quyệt quyệt miệng: “Ta lừa ngươi làm chi, có thể là trí nhớ quá sâu, cho nên không quên được. Trừ…ra cái… khác ta đều quên. Như thế nào, ngươi không tin ta? Không tin ta liền đi, sau này không cần lần gặp lại ta.”
“Ta tin tưởng, ta muốn bắt ngươi ở bên cạnh ta vĩnh viễn.”
Ta di động thân thể, nói “Hôn quân.”
Hôn quân trong đôi mắt tràn đầy vui vẻ nhìn ta: “Ân? Làm sao?”
“Không biết, ta thích gọi như vậy. Kỳ thật có đôi khi thật hy vọng ngươi là hôn quân, có thể vứt bỏ cả thiên hạ đi theo ta.” Đây là lời từ chân tâm của ta.
“Ảnh nhi, ta cũng rất muốn đi, chính là thân bất do kỷ.”
“Ta biết, cho nên ngươi là minh quân.”
“Đã như vậy, ngươi có thể … hay không đừng gọi ta là hôn quân?” Hắn cùng nàng thương lượng, nếu là người khác như vậy nói, đã sớm bị chém, thương lượng cái gì a.
“Không gọi hôn quân, gọi bằng minh quân?”
“Ta có tên -.”
“Ngươi là hoàng đế, ta không thể gọi tên của ngươi.”
“Trong mắt ngươi ta chỉ là 1 người bình thường. Ngươi gọi.. Hạo “
“Một chữ, không cảm thấy ác tâm sao?”
“Không cảm thấy.”
Tô mỗ nhân thẳng mắt trợn trắng… …..
Ăn xong bữa ăn khuya, ta cảm giác được nên ngủ. Hôn quân mặt dày mày dạn ở tại phòng ta ko chịu đi, ta thoáng lo lắng, nói: “Ta không phải an bài cho ngươi gian phòng, lại chỗ này của ta tới làm gì.”
Hắn tự tiếu phi tiếu, trong đôi mắt một tia gian trá: “Hôm nay muộn rồi ta có thể … hay không lưu lại.”
“Ngươi có…đầu óc hay không, bao nhiêu người nhìn thấy chúng ta từ trên nóc nhà xuống, lại vào phòng của ta. Ách, cái…này, bổn lão bản trong mắt các cô nương là thần, đừng làm bại hoại thanh danh của ta.”
“Nếu như ta nhất định phải thì sao?.” Ta còn không kịp phản kháng, miệng đã sớm bị ngăn chặn, sau đó bị đặt lên giường, hôn quân mang theo cường thế quyết tâm ngủ lại tại phòng ta. Bổn tú bà ta thanh danh hiển hách, cư nhiên sẽ xuất hiện trường hợp lưu nam nhân tại phòng qua đêm – như vậy là vi phạm nguyên tắc lớn. Ai, không biết những… kỹ nữ tỷ muội sẽ nghĩ như thế nào về ta. May là đây không phải Tể Châu, nếu không lấy đám người miệng lưỡi ba hoa, ta cam đoan không quá ba ngày ai ai cũng biết.
“Liễm Dung, Liễm Dung, ngươi ở đâu?” Từng đợt người vừa đi dồn dập vừa đập cửa, làm ta từ trong mộng bị đánh thức.
“Là Ngọc Tình sao? Làm chi?”Thực hoài nghi nàng là đối với tiệc “chiêu đãi” của ta – ‘ghi hận trong lòng, cố ý đến tìm phiền phức -.
Ta vẻ mặt đau khổ cùng Tề Hạo nói: “Xong, muội muội của ngươi muốn tìm ta gây phiền phức, nếu nàng thấy chúng ta như thế này mặt mũi của ta hướng tới nơi nào a.” …trước đừng nói thân thể chúng ta đang trần truồng, liền chỉ còn mặc áo lót ta cũng cảm giác thẹn thùng.
“Liễm Dung, lão Cửu có ở chỗ ngươi sao?” Đã biết, chả có nhẽ lại là cố ý tới bắt gian? Không phải. Nàng tựa hồ là bà cô bên chồng, bắt gian cái gì?
“Không có ở đây.” Ta ko cần nghĩ trực tiếp trả lời.
Một thanh âm già nua mà uy nghi vang lên: “Dung nhi…” Thái hậu!?! vì cái gì nàng cũng tới góp vui?. Ông trời ạ, ngài chơi ta phải ko?. Từ bao giờ ta thành danh nhân a, công chúa, hoàng đế, Vương gia mời ta không nói, hiện tại thái hậu cũng tới.
Tề Hạo cười cười: “Mẫu hậu cũng tới.”
“Thái hậu nương nương, Liễm Dung không tiện thỉnh ngài đi vào, ngài đợi ở ngoài một lát, lát sau chúng ta sẽ thỉnh an.” Có vị thái hậu nào đêm hôm khuya khoắt chạy đến tẩm cung đòi gặp hoàng đế lúc đang thị tẩm ko trời? Vị phi tần đấy chắc chắn xấu hổ đến mức thắt cổ tự tử mất. (MN: có đó tỷ…chả phải là “vị” ấy đó sao?**LD: lườm)
“Các ngươi? Còn có ai a?” Ngọc Tình nghi hoặc nói.
“Ách.. Cái…này…” Rất khó mở miệng a.
“Trừ…ra ta còn có ai?” Tề Hạo nhàn nhạt mở miệng. Không chính xác là muốn cố ý cho ta nan kham có phải hay không?”Nhi thần thỉnh an mẫu thân.” Nơi này là kỹ viện, hoàng đế cũng xưng hô bình thường hết sức tự nhiên.
Thanh âm của Thái hâu mang vài phần vui vẻ: “Ân, các ngươi …trước nghỉ ngơi đi.”
“Ách, chúng ta thoáng cái ra ngay.”
Ngọc Tình khản nói: “Nha.. Đã biết, xem ra ta tìm người không đúng lúc.”
“Ngươi… Tại sao muốn nói, sợ người khác không biết phải ko.” Ta trực tiếp mắt trợn trắng.
Hắn hài hước – nhìn ta: “Ngươi rất sợ người khác biết chứ gì?”
Ta bắt tay song ô tại trước ngực: “Nhìn cái gì vậy, còn không nhìn đủ a, mặc quần áo.” Ta lập tức hối hận vừa rồi hô quá lớn.
Ngoài cửa truyền đến một hồi cười trộm: “Nguyên lai hai vị không có mặc y phục, ta đây thật sự không có tiện đi vào, đi trước.” Ngọc Tình đồ…đồ cầm thú, ta thật muốn kéo chăn đơn đi ra đánh nàng một hồi.
“Ngọc Tình chúng ta đi, ta mệt mỏi, các ngươi cũng sớm một chút nghỉ ngơi đi.” Loại tình huống này ngẫu nhiên bị thái hậu bắt được, ta kiếm khối đậu hũ đau chết được rồi. Đều là do tên hôn quân này mang lại -, hết lần này tới lần khác muốn đòi ở lại phòng của ta. Sáng sớm ngày thứ hai, thanh lâu của ta không tiếp tục kinh doanh, trừ…Lan di cùng Nguyệt nhi, tất cả những người khác đều chạy đến phía đối diện. Hai chúng ta đều đến trước mặt lão Thái hậu thỉnh an. Ta thật sự là phi thường không được tự nhiên, hoàn hảo da đủ dày.
Thái hậu cũng sớm ngồi trong phòng Ngọc tình, đi theo bên người là Triệu cô cô cùng Phúc công công. Ta là một mực cúi đầu đi tới, “Hoàng nhi thỉnh an mẫu hậu, Liễm Dung thỉnh an thái hậu.” Thái hậu vô cùng cao hứng nói, “Đứng lên đi, Dung nhi, ta đây ban thưởng cho ngươi.” Vừa nói đã thấy nàng tháo vòng ngọc trên tay xuống kéo tay ta đeo vào, “Cái…lúc trước khi ta mới tiến cung, tiên Thái Hậu ban cho ta, nói là ban tặng cho nàng dâu tương lai.” Ai, Ta cũng muốn tặng lại cho ngươi a.
Ta cười giả dối cảm tạ: “Tạ thái hậu ban cho.”
“Mấy ngày này Dung nhi gầy chút, ngẩng đầu lên, để ta xem nào.” Ta thật là gầy đi chút, này lão thái bà này thật lợi hại.
Ngạo mạn chậm chậm ngẩng đầu, thái hậu nụ cười trên mặt thoáng cái trở nên cứng ngắc, thậm chí ngay cả Phúc công công,Triệu cô cô cũng đi thay đổi sắc mặt. Ta cảm giác được bản thân rất đẹp a, có cái gì không ổn sao?
Im lặng một hồi lâu, thái hậu miễn cưỡng cười nói: ” Dung mạo của ngươi khôi phục?”
“Đúng vậy, Liễm Dung gặp được y tiên nổi danh giang hồ, y tiên giúp ta trị hết mặt.” Ta cảm giác được bản thân cũng không có nói sai cái gì, thái hậu yên lặng gật đầu, “Thật tốt, rất tốt, Dung nhi của ta đúng là mỹ nhân.”
“Thái hậu quá khen.” Ta nhu thuận, đoan trang nhìn thái hậu, kỳ thật ta cũng phát hiện hai chúng ta thật sự rất giống. Nàng là tỷ tỷ của mẫu thân ta, mẫu thân giống nàng, ta giống mẫu thân, tự nhiên có điểm giống nhau, không cần loạn nghĩ.
Thái hậu vội tuôn nước mắt, nói: “Dung nhi, cần gì khách khí, gọi một tiếng mẫu hậu.” Nàng nói có vẻ nghẹn ngào.
Thấy thái hậu đột nhiên khóc, Tề Hạo vội hỏi:”Mẫu hậu, ngài làm sao vậy?”
Thái hậu cười cười, nói: “Ta đây là cao hứng, thấy Hạo nhi có thê tử như vậy, ta rất cao hứng.” Thái hậu kéo tay của ta, đặt vào lòng bàn tay của Tề Hạo, “Ta thay Dung Nhi dạy dỗ ngươi, sau này ngươi nếu là bạc đãi nàng, ta tuyệt không buông tha ngươi.”
Tề Hạo nắm chặt tay của ta, trịnh trọng – nói: “Mẫu hậu yên tâm, ta sẽ chiếu cố nàng, đối xử tốt với nàng”
“Có những lời này của ngươi, ta an tâm. Ngươi …trước đi ra ngoài, ta có lời cùng Dung nhi nói.” Không phải đâu, hôm nay thái hậu có điểm khác thường, đột nhiên xuất hiện ở nơi này đã không đúng, còn nói kỳ những lời kỳ quái
Thái hậu đem Triệu cô cô cùng Phúc công cộng cũng đuổi đi ra ngoài, lòng ta khẩn trương muốn chết. Có thể hay không là bởi vì Tề Hạo chạy đến tìm ta, bỏ bê triều chánh, cho nên nàng cố ý tới chỉnh ta? Càng nghĩ ta càng hoảng sợ muốn chết.
Thái hậu cũng không có nói cái gì, chỉ là tỉ mỉ đoan trang nhìn ta, mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, ta bị nàng xem cả người ko đc tự nhiên, nói: “Thái hậu, ngài có cái gì…muốn…muốn nói với ta?”
Thái hậu vẫn nhìn ta, trong mắt chứa ôn nhu: “Dung nhi, ta già rồi, không có mấy năm sống tiếp. Ta một mực hy vọng, tại những ngày cuối cùng của cuộc đời, ngươi có thể ở bên cạnh ta. Kỳ thật có thể nhìn ngươi như vậy cũng đã rất tốt, chỉ cần ngươi vui vẻ, ta liền thỏa mãn.”
“Thái hậu, ngài đây là có ý gì a?” Ta vốn nghĩ nịnh nọt vài câu, nhưng là ta nói không ra, nàng thật khác thường.
“Ta chỉ là muốn nhìn ngươi thật tốt, mười mấy năm qua, ta chưa từng xem ngươi thật kỹ.” Nàng cười thật sáng lạn.
“Thái hậu…” Hôm nay ta cư nhiên bị nàng làm cho nói không ra lời.
“Dung nhi, nghe nói lần trước ngươi không chịu hồi cung? Lần này vừa nghe nói ngươi ở chỗ này, ta liền chạy đến. Ta đã là người đàn bà tuổi xế chiều, nếu như có thể có ngươi cùng ở bên người, mới có thể chân chính chết cũng không tiếc.” Nàng nhẹ nhàng vuốt tóc ta: “Hài tử, ta có lỗi với ngươi a, ta đây cả đời có lỗi với một mình người….”….???? Nàng ko liên quan a?
“Thái hậu, ngài không có có lỗi với ta, ngài đối với Dung nhi rất tốt.”
“Dung nhi theo ta trở về, ta muốn cho ngươi trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ .” Nàng cười, nước mắt rơi xuống
Ta cười cười: “Thái hậu, ta sẽ trở về. Trở thành hoàng hậu đối với ta không trọng yếu, quan trọng là … Ta cùng Hoàng thượng lưỡng tình tương duyệt, có thể theo hắn chung một chỗ, ta cũng đã rất thỏa mãn.”
Trên gương mặt khô héo của Thái Hậu đong đầy nước mắt: “Hài tử, ta có lỗi với các ngươi. Nếu không phải ta lệnh Tử Tuyết giết chết hài tử trong bụng ngươi, ngươi cũng sẽ không phiêu bạc bên ngoài, chịu khổ nhiều như vậy.”
” Đã qua…coi như xong.” Ta đã sớm biết, hiện tại nghe cũng không có cảm giác.
“Chẳng lẽ ngươi không hận ta sao?”
“Không hận, thái hậu là muốn bảo vệ ta không phải sao? Dung nhi chưa tiến cung liền mang bầu, thái hậu cho là Dung nhi cùng nam tử khác có tư tình có phải hay không?” Ta một mực nghĩ như vậy
“Dung nhi, ngươi hiểu là tốt rồi, lão thái bà ta thật là hảo tâm làm chuyện xấu. Nếu là hoàng nhi biết, hắn nhất định sẽ hận ta -.”
Ta lắc đầu, cười nói: “Sẽ không… chúng ta còn có thể có hài tử…, ngươi không cần tự trách. Kỳ thật việc này cũng trách ta, hậu cung hiểm ác, ta muốn tránh tại lãnh cung rồi sinh đứa trẻ này ra, không nghĩ tới để lộ phong thanh.”
Thái hậu nói: “Ban đầu Tử tuyết nói với ta, ta đương tràng ngất xỉu. Dung nhi, ta không nghĩ tới chuyện lại biến thành như vậy.”
Ta cố tình khổ sở thở dài nói: “Ai, ta cùng đức phi tỷ tỷ luôn luôn bất hòa. Tỷ tỷ nơi nơi bắt nhược điểm của ta, cũng không có gì đáng trách.”
Trong đôi mắt Thái hậu hiện lên một tia hận ý, “Đức phi? Nàng không xứng.” Xem ra trong suốt khoảng thời gian này Thái Hậu thay ta chỉnh nàng ko ít. Hiện tại ta liền thêm dầu vào lửa, nhất định phải khiến nàng trả giá.
“Thái hậu, đức phi tỷ tỷ chỉ quá yêu Hoàng thượng, thỉnh thái hậu tha nàng”
Lời lẽ giả dối như vậy nói ra ta còn muốn buồn nôn
Thái hậu cười lạnh: “Hừ, thiên hạ chỉ có ngươi yêu nhất hắn. Chỉ có các người mới thật tâm yêu thương nhau, hậu cung phi tần chỉ là một đám ham vinh hoa phú quý, đê tiện giả dối mà thôi. Tử Tuyết từ nhỏ lớn lên bên cạnh ta, ta còn không hiểu rõ tâm địa gian giảo của nàng -.” Ta không nói gì, thái hậu nói: “Dung nhi, ngươi nhất định phải sớm sinh hạ hoàng tử, lúc ấy ngươi mới có thể danh chính ngôn thuận làm hoàng hậu, bất luận kẻ nào cũng đừng mở tưởng thay thế được ngươi.” Ta cũng không phải heo mẹ, ko sinh.
“Thái hậu, sinh hài tử không phải nói sinh là sinh được.” Ta nhịn không được thốt ra.
Thái hậu cười nói: “Còn muốn hoàng nhi cùng ngươi cùng nhau mới được.” Đừng nói nữa được ko, ta muốn tìm cái hố nhảy vào.”Dung nhi, ngươi thị tẩm mấy lần?” Mẹ ơi, thậm chí cả cái này ngươi cũng hỏi…
“Một lần cũng không có.” Ta vội nói: “Sau khi ta tiến cung liền bài tử cũng ko có.”
“Ta là muốn hỏi sau khi ngươi ra cung?.” Muốn ta nói như thế nào a? Da mặt ta dày như vậy bị nàng hỏi cũng thấy mặt nóng đỏ bừng.
“Hai lần..” Ta rất xấu hổ nói.
Thái hậu cười: “Ngươi thật ko chịu nói thật, chỉ là hai lần mà thôi? Tối ngày hôm qua có tính hay không.” Gì vậy trời, thái hậu cư nhiên hứng thú bàn mãi về vấn đề này? Thật sự là chán ko có việc gì làm.
Ta thành thật gật đầu: “Lúc trước một lần, ngày hôm qua hai…hai lần.” Tiến cung một năm ba lần mà thôi, hơn nữa có hai lần là lúc ta trúng xuân dược, là thất sủng phi tần tiêu chuẩn.
Thái hậu che miệng cười khẽ: “Hài tử, ta là mẹ của ngươi, có cái gì không thể nói -.”
“A? Mẫu thân.”
Nàng vội nói: “Ta là tỷ tỷ của mẹ người, lại là mẫu thân của hoàng thượng, ngươi không thể xem ta như mẫu thân sao?”
“Dung nhi luôn xem Thái hậu như mẫu thân.” Vỗ vỗ mông ngựa không sai được, …trước phát triển quan hệ mẹ chồng nàng dâu.
“Dung nhi có thể gọi ta là nương giống bình dân dân chúng chứ?” Nàng chờ mong nhìn ta.
Ta bị lộng hồ đồ, gọi nương? Nàng cũng không phải không có người gọi, Ngọc Tình vẫn gọi nàng đấy thôi? Gọi nàng bằng mẫu thân? Hơn nữa chúng ta dung nhan giống nhau -, Ta với Tề Hạo lại cùng ngày sinh, Ta bắt đầu hoài nghi ta là nàng thân sinh. Thâu long chuyển phượng trong phim ảnh ta xem không thiếu, lại có nhiều trùng hợp như vậy -, ta không nghi ngờ không được.
“Dung nhi?” Thanh âm của nàng kéo ta về thực tế. Ta nói: “Thái hậu nương nương, Dung nhi tự biết không xứng.”
Nàng hơi nghẹn ngào nói: “Nào có cái gì không xứng -.”
“Thái hậu nương nương, ta tìm hoàng thượng, để hắn cùng ngồi tâm sự với người? Người hẳn là nhớ hoàng thượng.” ta tìm cớ dở tệ loanh quanh.
“Thôi, lão thái bà ta không cần người bồi tiếp. Để hắn có thời gian bên ngươi nhiều hơn, trở về cung triều chánh bận rộn, Thời gian chăm sóc cho ngươi cũng ít đi.” Thái hậu thương tiếc nhìn ta, khóe miệng tràn đầy vui vẻ.
“Thái hậu, vậy Dung nhi xin cáo lui.” Sớm chạy thôi…
“Dung nhi, mấy ngày này ta rất nhớ ngươi, lần sau có thế cùng ta chăng.” Không phải nói không cần người bồi nàng sao? Hơn nữa còn cả một danh sách những người muốn bồi nàng kìa. Hậu cung tần phi đều muốn nương nhờ cây đại thụ như Thái Hậu, nào cần đến ta a…
“dạ..” Ta không có tư cách cũng không có lý do cự tuyệt thỉnh cầu của một lão nhân -, huống chi người này mẹ chồng của ta.
Ta cứ như vậy một mực bồi thái hậu, tựa hồ ta nói cái gì nàng đều rất thích nghe, khiến cho ta nói đến miệng khô lưỡi đắng. Rốt cục, Thần Vũ vương tử nghe nói thái hậu ở chỗ này nhất định phải đi bái phỏng, mới có thể kêu ta ra ngoài. Lại ngồi trong chốc lát, ta thật sự là không được.
Ta thấy Tề Hạo đứng chờ ở cửa, hắn hỏi ta: “Thái hậu nói cái gì?”
Ta áp lực trong lòng bất an, làm nũng lăn vào trong lòng hắn, cười nói: “Không nói gì thêm, chỉ nói ta cố gắng sinh nhiều hài tử với ngươi.” Nếu như thân phận của ta thật sự có vấn đề, vậy thì đó chính là đại phiền phức, làm không cẩn thận còn có thể gây chính biến, sẽ thành đại họa. Tô mỗ thề, đây là lần đầu tiên ta làm nũng.
“Cứ như vậy?” Tựa hồ xem thấu ta nói xạo. Tề Hạo nhìn ta…
Vì vậy ta thành thật nói: “Được rồi, nói cho ngươi, thái hậu hỏi ta thị tẩm mấy lần.”
Tề Hạo rất không hình tượng cười rộ lên, hắn tuyệt đối không tin mẫu hậu sẽ hỏi một vấn đề mất hình tượng quốc mẫu như vậy.
“Nghĩ cái gì?” Ta từ đầu đến chân khinh bỉ hắn.
“Ngươi trả lời như thế nào?” Hắn tựa hồ rất tốt kỳ nhìn ta hỏi.
“Ta nói một lần cũng không có?”
“Tại sao trả lời như vậy? Nếu như ngươi quên rồi hiện tại chúng ta làm lại một lần.” Nhìn ánh mắt gian trá của hắn, cách hắn xa một chút không sai.
“Hoàng thượng, nô tỳ ( nô tài) cái gì cũng không nghe thấy, cũng không nhìn thấy.” Đứng ở cửa, nhìn chúng ta hồi lâu, Triệu cô cô cùng Phúc công công bắt đầu đi ra. Kỳ thật, là nhắc nhở chúng ta nơi này không thích hợp, muốn nói những lời lẽ buồn nôn thỉnh tìm chỗ khác tán tỉnh. Chúng ta liếc mắt nhìn nhau ko nói gì …