Minh Hoàn thử đẩy Lưu Đàn một cái nhưng không đẩy ra được.
Nàng nói một cách bất đắc dĩ: “Điện hạ trở về nhưng còn chưa tới chỗ Thái phi đâu đấy. Thái phi mà biết nhất định sẽ khó chịu. Trong khoảng thời gian này, Thái phi cũng rất nhớ và lo lắng cho chàng.”
Lưu Đàn cắn tai Minh Hoàn rồi nói: “Tối qua ta đã sai người báo cho thị nữ bên chỗ Thái phi rồi. Thời gian còn sớm, giờ này hẳn là Thái phi vẫn chưa thức dậy dùng bữa sáng đâu.”
Minh Hoàn nhắm mắt lại: “Vậy, lát nữa điện hạ nhanh chút, đừng làm lâu quá.”
Lưu Đàn nhìn biểu cảm đáng yêu của nàng mà không nhịn được cười: “Được. Lát nữa ta sẽ nhanh hơn chút. Hoàn Hoàn dù thế nào cũng đừng cầu xin tha thứ đấy.”
Minh Hoàn: “…”
Minh Hoàn cảm thấy nàng thực sự không nên nói như vậy. Hai khắc sau, nàng khóc không ra nước mắt, cũng không nói được câu nào ra miệng. Nàng chỉ có thể gắng gượng túm lấy vạt áo Lưu Đàn, cầu xin hắn dừng lại.
Nhưng Lưu Đàn không nghe lời Minh Hoàn. Hắn cười nói bên tai nàng: “Vừa nãy là ai nói phải nhanh hơn chút hả?”
Minh Hoàn cắn môi, không nói nên lời.
Sau khi xong việc, Lưu Đàn vừa lòng thỏa dạ ôm Minh Hoàn đi tắm. Minh Hoàn túm lấy vạt áo hắn, một lúc lâu sau mới nói khẽ: “Điện hạ trở về là được. Thời gian này, ta…”
Nàng thật sự rất nhớ Lưu Đàn.
Lưu Đàn cụng trán lên trán nàng: “Hoàn Hoàn ngốc.”
Hắn và nàng, mười ngón đan vào nhau: “Từ nay về sau, ta sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-bi-phu-quan-mat-day-tinh-ke/1249085/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.