Chương trước
Chương sau
Minh Hoàn đã muốn đi ngủ rồi nhưng Lưu Đàn biết cách giày vò người ta lắm. Nàng giữ chặt bả vai Lưu Đàn: “Không cho phép chàng quấy rối nữa. Điện hạ, ta buồn ngủ lắm rồi, muốn ngủ sớm đây.”
Lưu Đàn “ừ” một tiếng rồi không quấy rầy nàng nữa. Hắn khẽ hôn lên tóc mai của nàng.
Ngày hôm sau, khi Minh Hoàn tỉnh lại, Lưu Đàn vẫn đang nằm bên cạnh nàng. Nàng khẽ sáp lại gần rồi hôn một cái lên trán Lưu Đàn.
Lưu Đàn mở mắt ra: “Sao sớm thế này đã tỉnh rồi?”
Thực ra cũng không còn sớm nữa, giờ này chắc hẳn mặt trời đã mọc rồi.
Minh Hoàn nói khẽ: “Không ngủ được.”
Buổi trưa hai người cùng nhau dùng bữa. Lưu Đàn sai người đi mời đại phu tới xem cho Minh Hoàn. Bắt mạch xong, đại phu mở miệng chính là nói lời chúc mừng.
Đúng là Minh Hoàn đã có thai.
Đám thị nữ mang tin vui tới báo cho Thái phi biết. Mùa đông đến, Thái phi sợ lạnh, vốn dĩ bà chẳng mấy khi ra cửa, nhưng nghe thấy Minh Hoàn có tin vui nên bà đích thân tới chỗ Minh Hoàn.
Bởi vì cái thai mới được ba tháng, cũng chưa nổi lên rõ ràng, Minh Hoàn vốn nhỏ nhắn xinh xắn, cho nên chưa nhìn ra được gì.
Thế nhưng Thái phi lại vui vẻ khác thường, còn tự tay sờ bụng Minh Hoàn nữa.
Minh Hoàn có phần ngượng ngùng: “Thưa Thái phi, hiện tại còn chưa thấy được gì đâu ạ.”
Thái phi liếc Lưu Đàn: “Sau này con cũng sắp làm cha rồi, cũng phải học cách thận trọng hơn chút. Tương lai trong nhà có Hoàn Hoàn với đứa bé, con phải thương bọn họ nhiều hơn.”
Đương nhiên là tâm trạng Lưu Đàn cực tốt, đối diện với lời Thái phi, hắn cũng không hề phản bác, chỉ cười nói: “Cái này là đương nhiên rồi ạ.”
Lưu Đàn chưa từng có con. Hắn thích Minh Hoàn hơn, có điều, bé con trong bụng Minh Hoàn là của hắn, đương nhiên hắn cũng mong đợi đứa con này.
Người nhà họ Liêu liên tiếp lấy lòng Lưu Đàn. Biết được Lưu Đàn đã về Mục Châu, Liêu Hoài Phóng cũng tới gặp Lưu Đàn.
Nhưng Liêu Hoài Phóng cùng với phu nhân của hắn lại bị Lưu Đàn cho người bắt lại.
Thuộc hạ của Lưu Đàn lục soát chỗ ở của vợ chồng Liêu Hoài Phóng, tự nhiên soát ra được mấy nghìn lượng vàng.
Liêu Hoài Phóng là người nhà họ Liêu, là con trai của Liêu thừa tướng. Trong nhà thừa tướng không có khả năng để cho người tùy tiện lục soát ra mấy nghìn lượng vàng, suy cho cùng bổng lộc công khai không có nhiều đến vậy.
Lưu Đàn thả tin tức ra, nói rằng con trai của thừa tướng mang theo khoản tiền tham ô xuôi nam ăn chơi hưởng lạc, cũng đem Liêu Hoài Phóng chém chết trước công chúng.
Dân chúng chạy nạn tới Mục Châu đã phải chịu không ít khổ cực trên đường đi, trông thấy thừa tướng đương triều tham tiền lại bất tài, mà Lưu Đàn thì can đảm giết con trai thừa tướng nên đương nhiên ủng hộ hắn.
Sau đó, Lưu Đàn lấy danh nghĩa thanh trừng tham quan bên cạnh hoàng đế để khởi binh.
Bên phía kinh thành thì đương nhiên ngay lập tức lôi Liêu thừa tướng ra giết.
Đáng tiếc đã không cách nào ngăn Lưu Đàn được nữa.
Lưu Đàn muốn ngai vàng.
Lưu Đàn ở bên ngoài chinh chiến, Minh Hoàn thì tiếp tục ở lại Mục Châu. Đa số những việc có liên quan tới Lưu Đàn, nàng đều biết được thông qua thư từ.
Đông đi xuân tới, bụng Minh Hoàn mỗi ngày một lớn hơn, đã dần lộ rõ là đang mang thai.
Thời gian mang thai thực ra Minh Hoàn rất kén chọn. Lúc bình thường chuyện gì nàng cũng chịu được hết, thế nhưng, khi mang thai nàng không chịu được nhất là những mùi quá nồng, hễ ngửi thấy là buồn nôn. Bình thường nàng cũng không thích uống thuốc, thuốc dưỡng thai chuẩn bị cho nàng, nàng uống vào là lập tức muốn nôn.
Chiến trường nguy hiểm đáng sợ. Minh Hoàn thực ra rất nhớ Lưu Đàn, chỉ lo hắn sẽ gặp phải nguy hiểm gì.
Mỗi ngày nàng đều tới Phật đường cầu phúc cho Lưu Đàn.
Thái phi nhìn thấy hết, đương nhiên bà cũng thường xuyên an ủi Minh Hoàn.
Lưu Đàn không ở nhà, Thái phi cũng thương Minh Hoàn rất nhiều. Thực ra con nối dõi của nhà họ Lưu rất ít ỏi, ba đời đều độc đinh. Lưu Đàn không có anh em, cũng chẳng có chú bác. Minh Hoàn mang thai sớm thế này, Thái phi lại càng hài lòng về Minh Hoàn, bình thường bà cũng dặn dò thị nữ không được khinh thường Vương phi.
Đợi tới tháng ba thì Minh Hoàn đã mang thai được tám tháng rồi. Mỗi ngày nàng đều đi dạo trong vườn một lát. Tiểu Bạch có lẽ đã nhận ra điều gì, cũng không dám tùy tiện nhào lên người Minh Hoàn nữa. Mỗi lần gặp Minh Hoàn, nó cũng chỉ thận trọng cọ cọ vào mu bàn tay nàng thôi. Nó không chỉ không nhào lên người Minh Hoàn mà còn không cho phép những con thú cưng khác chạm vào nàng.
Lần nào Thái y đến cũng bắt mạch cho Minh Hoàn. Có nhiều người chăm sóc như vậy, cho dù là muốn xảy ra sự cố, Minh Hoàn cũng không xảy ra sự cố gì được.
Trước khi mang thai, dáng người Minh Hoàn rất mảnh mai. Sau khi mang thai thì bụng nổi lên tròn vo, đám thị nữ đều sợ nàng không cẩn thận sẽ ngã sấp xuống.
Thái phi đoán, chắc hẳn Minh Hoàn sẽ sinh một thằng nhóc mập mạp. Đáng tiếc Lưu Đàn cách xa Mục Châu mấy ngàn dặm, không cách nào về được.
Minh Hoàn sinh non nửa tháng. Thái phi cả đêm không ngủ, liên tục canh giữ ở bên ngoài phòng sinh, chỉ lo Minh Hoàn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Mãi cho đến hừng đông, khi bên trong truyền ra tiếng khóc của trẻ sơ sinh, Thái phi mới thở phào nhẹ nhõm.
Một thị nữ đi ra báo tin vui: “Bẩm Thái phi, là tiểu thế tử ạ!”
Thái phi tức khắc mừng rỡ: “Vương phi thì sao? Vương phi hiện tại thế nào rồi?”
Thị nữ thưa: “Vương phi hết thảy đều ổn…”
Lúc này, bên trong lại có tiếng nói truyền ra: “Là thai đôi, vẫn còn một thế tử nữa.”
Ngay lúc này Thái phi đã không cách nào dùng từ kinh hỉ để hình dung.
Ba đời đơn truyền, lần này không ngờ lại là cặp song sinh!
Rất nhanh thì em bé được bọc lại kỹ lưỡng. Thái phi đi vào phòng sinh thăm Minh Hoàn. Mặt Minh Hoàn tái nhợt, trán mướt mồ hôi, cả người như là được vớt từ trong nước ra vậy.
Thái phi nắm chặt tay nàng: “Hoàn Hoàn à, con vất vả rồi. Lưu Đàn mà biết thì nhất định cũng sẽ rất phấn khởi.”
Minh Hoàn gật đầu. Nàng thực sự rất mệt, bèn nhắm mắt lại.
Thái phi bế mỗi bên một đứa cháu cưng.
Bởi vì sinh non nửa tháng, hai cục cưng đều có làn da nhăn nheo, mặt rất đỏ, nhìn qua có hơi xấu. Thế nhưng, vẫn có thể thấy lông mi của cả hai rất dài, tóc máu cũng đen nhánh. Sau khi mở mắt ra nhất định sẽ rất đẹp.
Thái phi cảm thấy hơi đáng tiếc. Nếu mà có một tiểu quận chúa thì hay quá. Một tiểu quận chúa, một tiểu thế tử. Tiểu quận chúa sẽ xinh đẹp như Minh Hoàn, Thái phi nhất định sẽ yêu mến vô cùng. Nhưng mà, trên đời này đâu có chuyện mười phân vẹn mười. Minh Hoàn sinh hạ hai tiểu thế tử, Thái phi cũng cảm thấy vui vẻ tận đáy lòng.
Minh Hoàn dần khôi phục lại. Sinh nở là một việc rất đau đớn, bồi dưỡng cả một tháng, Minh Hoàn mới gần khôi phục lại sức lực.
Thái phi đặt tên cho hai đứa bé, anh trai gọi là Lưu Hoàn, em trai là Lưu Du.
Ban đầu, hai anh trai em quả thật có hơi nhăn nheo, da có hơi đỏ, nhưng mà, nửa tháng sau, hai bé đã khôi phục lại bình thường. Da dẻ nhẵn bóng mịn màng. Mắt đen nhánh, sáng ngời. Lông mi thì dài cực kỳ. Cái miệng nhỏ hơi trề ra, đáng yêu vô cùng.
Có điều, anh trai thích khóc quấy, còn em trai thì lại rất yên tĩnh, không khóc cũng không quấy.
Minh Hoàn có hai cục cưng khiến người ta lo lắng, tinh lực của nàng trong thoáng chốc đều đặt cả trên người hai nhóc con.
Bởi vì là song sinh mà trẻ con cũng rất giống nhau, nên ban đầu hai anh em cũng giống nhau như đúc. Thế nhưng, ba tháng sau Minh Hoàn phát hiện, anh trai Lưu Hoàn có màu da hơi sẫm hơn một chút, em trai Lưu Du thì có làn da trắng như sữa. Mắt của em trai lớn hơn, xem ra càng khiến cho người ta yêu thương hơn.
Thái phi nói rằng Lưu Hoàn giống Lưu Đàn hơn, còn Lưu Du thì giống Minh Hoàn hơn.
Em trai cực thích gặm tay, gặm đến chảy cả nước miếng ra. Minh Hoàn liên tục lau cho bé. Bất chợt nàng phát hiện khi được bốn tháng thì em trai mọc ra một cái răng nho nhỏ. Anh trai hiển nhiên cũng mọc ra một cái răng.
Trong Vương phủ có phụ nữ trẻ tuổi sạch sẽ làm vú em cho hai anh em. Thái phi biết việc cho bú rất cực nhọc, hơn nữa Minh Hoàn có hai đứa con trai, sợ đứa bé mọc răng rồi cắn Minh Hoàn, cho nên cả hai anh em đều được để cho vú em nuôi nấng.
Minh Hoàn tách miệng của anh trai ra xem thì cũng nhìn thấy một cái răng, tự nhiên là vô cùng tò mò.
Anh trai há miệng cắn ngón tay Minh Hoàn. Răng sữa bé xíu khẽ cọ vào ngón tay mềm mại của Minh Hoàn, có chút ngứa ngứa, Minh Hoàn không nhịn được cười rộ lên.
...
Triều Lương mục nát không chịu nổi. Đã có kinh nghiệm dẫn binh ở kiếp trước, đối với binh lực và tướng lĩnh của triều Lương Lưu Đàn rõ như lòng bàn tay. Chưa qua một năm, Lưu Đàn đã mang quân hạ gục kinh thành, tiến thẳng vào hoàng cung giết hoàng đế cuối cùng của triều Lương.
Vương triều mới, vương triều nhà Vệ được lập nên.
Dĩ nhiên Lưu Đàn biết Minh Hoàn đã sinh cho hắn hai đứa con trai. Chỉ là thời gian hơn một năm nay, từ đầu tới cuối hắn cũng không có thời gian quay về.
Trong vòng một năm này, quan viên triều Lương không ít lần dùng biện pháp bỉ ổi khi đối phó với Lưu Đàn, mỹ nhân kế gì đó cũng không thiếu.
Nhưng Lưu Đàn sẽ không mắc lừa.
Hắn đã có người con gái xinh đẹp nhất thế gian này từ lâu rồi, nàng đang ở ngay trong Vương phủ của hắn.
Khi Lưu Đàn rời đi là cuối mùa đông, khi hắn trở về là vào đầu mùa hè.
Lưu Hoàn với Lưu Du đều đã được hơn một tuổi, đã biết nói một vài từ, biết gọi Minh Hoàn “Mẫu phi”, gặp Thái phi cũng biết gọi “Thái phi”.
Minh Hoàn liên tục dạy hai bé nói “Phụ vương”. Lưu Hoàn với Lưu Du đã sớm biết nói từ “phụ vương” rồi, chỉ là không biết ai là phụ vương thôi.
Hai ông tướng cũng đã biết đi, nhưng mà đi lắc lư lảo đảo, luôn dễ ngã sấp xuống. Đám thị nữ vô cùng chu đáo đã đem tất cả các cạnh bàn thấp có góc cạnh bọc lại, chỉ lo tiểu thế tử đụng vào.
Em trai cực kỳ ngoan, cực kỳ nghe lời, đem ra so sánh thì anh trai lại vô cùng nghịch ngợm.
Tuy mới hơn một tuổi nhưng khi thị nữ dẫn hai anh em tập đi, hễ trông thấy Minh Hoàn thì anh trai sẽ làm bộ ngã sấp xuống. Thị nữ ôm bé, bé sẽ dứt khoát không cho ôm, cứ đòi Minh Hoàn phủi bụi bẩn trên người bé rồi bế bé lên, sau đó anh trai mới vui vẻ.
Minh Hoàn biết được tin Lưu Đàn sắp về thì thực ra cũng rất thấp thỏm.
Dẫu sao cũng đã hơn một năm không gặp mặt, xa cách lâu ngày, nàng có hơi lo sợ.
Buổi tối, Minh Hoàn dỗ hai bé con ngủ. Hai anh em buổi tối đều muốn ngủ cùng nàng. Nàng quệt quệt cái mũi nhỏ của em trai, anh trai cũng xông tới muốn nàng quệt một cái.
Minh Hoàn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu anh: “Mấy ngày nữa là phụ vương của các con về tới rồi.”
Rất nhanh, Minh Hoàn đã dỗ hai nhóc con này ngủ rồi. Nàng cũng mệt mỏi, bèn ôm cả hai anh em mà ngủ.
Lưu Đàn về đến Mục Châu sớm hơn dự kiến. Một mình hắn cưỡi ngựa nên sẽ nhanh hơn chút. Lúc về đến Vương phủ đã là đêm khuya.
Hắn không cho đầy tớ trong phủ đi quấy rầy Minh Hoàn, chỉ nói với người bên chỗ Thái phi một tiếng rồi tắm gội thay đồ, sau đó đi tới phòng Minh Hoàn.
Vén màn lên, hắn trông thấy Minh Hoàn đang nằm nghiêng, tiếng hít thở nhẹ nhàng. Hắn cúi đầu, hôn gò má Minh Hoàn thì lại thấy hai bánh bao nhỏ nằm cạnh nàng.
Một đứa trong đó vậy mà mở to mắt tò mò. Trong miệng đang gặm ngón tay nhỏ ngắn ngủn của mình, mắt đen lay láy, lông mi vô cùng dài, nhìn đáng yêu cực kỳ.
Là cậu em trai đang nhìn Lưu Đàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.