Minh Hoàn chớp mắt, nước mắt rơi xuống: “Chàng cho rằng ta không dám cắn chàng thật đúng không? Ta… Ta dám cắn chàng đó…”
Thực ra nàng cũng cực kỳ hung dữ đấy.
Thế nhưng nàng sợ Lưu Đàn.
Ngộ nhỡ nàng chọc giận Lưu Đàn, Lưu Đàn muốn giết nàng thì biết làm thế nào?
Lưu Đàn đặt ngón tay phải lên môi nàng rồi ấn nhẹ xuống bờ môi mềm mại đó: “Hoàn Hoàn ngốc. Nếu nàng giận thì ta thà rằng nàng đánh ta, mắng ta, cũng không muốn thấy nàng lén lau nước mắt đâu.”
Minh Hoàn há miệng cắn xuống đầu ngón tay hắn. Nàng cắn một cái thật mạnh, cắn rách ngón tay hắn.
Lưu Đàn cũng không có cảm giác đau. Một vết thương nhỏ xíu thế này với hắn mà nói, cũng đâu tính là cái gì.
Minh Hoàn cắn hắn chảy máu xong thì cũng cảm thấy hình như nàng có hơi quá đáng. Mười ngón tay liền với tim, nhất định là Lưu Đàn đau lắm.
Thế nhưng…
Nàng thực sự giận lắm lắm. Nàng vẫn còn muốn khóc giống như trước.
Trên môi Minh Hoàn có dính ít máu của Lưu Đàn, một sắc màu rất diễm lệ ngay trên cánh môi mềm mại đỏ tươi của nàng.
Bất kể lúc nào, Minh Hoàn cũng rất đẹp. Nàng là cô gái xinh đẹp nhất trong lòng Lưu Đàn. Trên đời này Nhược Thủy ba nghìn gáo, chỉ có một mình Minh Hoàn khiến cho Lưu Đàn cảm thấy có húng thú.
Lưu Đàn tách môi nàng ra, ép nàng há miệng. Hắn nhìn hàm răng trắng muốt của nàng: “Sao nàng không nói gì nữa? Có phải là bị va vào răng rồi không? Có đau không?”
Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-bi-phu-quan-mat-day-tinh-ke/1249074/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.