Minh Hoàn ngủ rất say. Lưu Đàn khẽ nhéo má nàng, rồi lại kéo kéo tai nàng, cuối cùng hắn ấn lên mũi Minh Hoàn. Hắn phì cười: “Heo con.”
Minh Hoàn đang ngủ ngon thì bị Lưu Đàn trêu chọc như thế, nàng ngái ngủ, miễn cưỡng mở mắt ra: “Điện hạ…”
Lưu Đàn cười nói: “Không có gì, không có gì. Ha ha, Hoàn Hoàn mau ngủ đi.”
Minh Hoàn ngủ quá say, đầu óc cũng không mấy tỉnh táo. Nàng hoàn toàn không ý thức được rằng lúc này Lưu Đàn không nên ngủ chung với nàng. Nàng cọ cọ vào trong lòng Lưu Đàn: “Buồn ngủ.”
Minh Hoàn lại ngủ tiếp.
Minh Hoàn lại thiếp đi rồi nhưng đôi tay bỉ ổi của Lưu Đàn còn không chịu tha cho nàng. Hắn lén lấy son cùng với bút kẻ lông mày của Minh Hoàn vẽ một cái mặt mèo lên mặt nàng.
Sau khi vẽ xong, Lưu Đàn càng ngắm càng buồn cười. Hắn run vai cười một lát, sau đó thì ôm Minh Hoàn ngủ.
Ngày hôm sau Minh Hoàn tỉnh lại, cảm thấy trên người ê ẩm. Nàng vừa mệt vừa buồn ngủ, như là ngủ không được ngon giấc vậy. Nàng mới định nhúc nhích thì đột nhiên phát hiện ra nửa người trên cùng với hai chân của mình đều đang bị Lưu Đàn gác lên. Chân Lưu Đàn gác lên chân nàng, cánh tay Lưu Đàn đặt ngang trước ngực nàng.
Minh Hoàn có chút hoang mang. Tối qua rõ ràng nàng không có ngủ chung một giường với Lưu Đàn mà?
Lẽ nào ban đêm Lưu Đàn lén chạy về?
Nàng nhìn xung quanh, không phải là giường trong phòng ngủ mà là một cái giường nhỏ hơn ở gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-bi-phu-quan-mat-day-tinh-ke/1249066/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.