Minh Hoàn hơi quay đầu đi. Đầu óc nàng đã tỉnh táo hơn trước nhiều, đối với Lưu Đàn, đáy lòng Minh Hoàn còn sót lại là chút ít cảm giác kỳ lạ cùng sợ hãi không nói ra được.
Lưu Đàn kéo cằm Minh Hoàn lại. Ánh mắt hắn dịu dàng, khóe môi hơi vểnh lên, cùng với kẻ như A Tu La muốn giết người vừa mới rồi thì như là hai người.
Minh Hoàn ngước mắt lên. Nàng nói khẽ: “Điện hạ, tình huống này thực sự không thích hợp cho lắm. Chờ chúng ta trở về Mục Châu rồi nói, được không ạ?”
Ngón tay Lưu Đàn thô ráp, chậm rãi hướng lên trên. Hắn mơn trớn bờ môi ẩm ướt của Minh Hoàn. Cả người nàng cứng đờ, cũng không dám nhúc nhích. Đôi đồng tử trong veo có chút khẩn cầu nhìn Lưu Đàn.
Cảm giác sung sướng khó nói rõ theo đầu ngón tay hắn lan ra khắp người.
Trước mắt hắn, Minh Hoàn ngoan ngoãn nghe lời như vậy, thật giống như đã bị hắn chinh phục, như là tự nguyện nằm dưới thân hắn vậy.
Ngón tay Lưu Đàn hướng lên trên, đầu ngón tay mang theo vết chai mỏng ma sát làn da mịn màng mềm mại của Minh Hoàn. Hồi lâu, Minh Hoàn nâng tay lên nắm lấy ngón tay Lưu Đàn.
Tay nàng mảnh mai. Ngón tay trắng nõn như cây hành, trùm lên màu da hơi sậm của Lưu Đàn có cảm giác rất kỳ lạ, rất mờ ám.
Cái này khiến cho Lưu Đàn nhớ tới kiếp trước. Kiếp trước hắn sẽ mạnh mẽ nắm lấy tay nàng, mạnh mẽ bắt nàng chạm vào mình, nhưng nàng chưa bao giờ tình nguyện.
Lưu Đàn lật tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-bi-phu-quan-mat-day-tinh-ke/1249053/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.