Nhưng lúc này…
Lưu Đàn thầm lẩm bẩm hai câu, mình là quân tử, mình là quân tử.
Quân tử chính là phải có dáng vẻ của quân tử. Với tư cách là một người quân tử, dù cho Minh Hoàn chủ động dụ dỗ hắn, chủ động đòi hôn hắn, chủ động ngã vào trong lòng hắn, hắn cũng phải ngồi yên không loạn.
Minh Hoàn khẽ thở dài.
Nhà họ Tiết tuy rằng thua kém Vương phủ, nhưng cũng không phải là một hộ gia đình bình thường, tường viện thâm sâu, chỗ Minh Hoàn ở cũng rất khó tìm, không biết Lưu Đàn đã tốn sức thế nào mới tìm được nơi này.
Minh Hoàn ngước mắt lên: “Điện hạ có muốn uống trà không ạ?”
Đôi mắt phượng hẹp dài của Lưu Đàn ẩn chứa ý cười: “Chỗ Hoàn Hoàn có trà gì ngon?”
“Trà ngon thì không có, chỉ có trà bình thường thôi.” Minh Hoàn rót một chén, đưa tới tay Lưu Đàn, “Ngài chớ có chê mới được.”
Dĩ nhiên hắn sẽ không chê. Thích còn không kịp ấy chứ.
Minh Hoàn ngồi đối diện Lưu Đàn. Nàng cũng nhấp một ngụm trà rồi ngước mắt lên, giọng nói dịu dàng: “Đã muộn thế này rồi, sao điện hạ lại tới đây? Lại làm thế nào mà tìm được chỗ này ạ?”
“Hoàn Hoàn đã hẹn cùng ta ra ngoài chơi. Kết quả, cuối cùng chỉ còn lại có một mình ta. Hiển nhiên là ta muốn tới hỏi cho rõ nguyên nhân.”
Minh Hoàn nói: “Ta đã sai thị nữ truyền lời thay. Hẳn là các nàng đã nói cho ngài biết rồi, bà ngoại ta đột nhiên ngã bệnh, ta phải quay về chăm sóc.”
“Nhà họ Tiết có người hầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-bi-phu-quan-mat-day-tinh-ke/1249048/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.