Lửa giận cứ như củi khô bắt lửa bốc lên, ta nghĩ mình sắp điên lênmất rồi, nàng không muốn cùng theo ta đi ư? Vì sao nàng lại không dámcùng ta đi chứ? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia, ta gần như khôngthấy tức giận, nàng vẫn tuỳ hứng như trước thì ta không cần nữa. Nhưnglần này ta không thể chịu nổi rồi, cho tới tận bây giờ ta cũng không cho rằng nàng đi theo ta là chịu tội, vì sao ư? Vì sao nàng lại trở nênkích động vậy, vì sao nàng không hiểu tâm ý của ta chứ?
Đúng vậy, nàng đi theo ta ăn không ít khổ, nhưng trong lòng ta lạinghĩ nàng sẽ không để ý, ta kìm không được chất vấn nàng, vì ta nàng cảchút khổ đó cũng không chịu nổi sao?
“TRên thế giới này không có người nào thông minh, chỉ có người tự cho mình là thông minh thôi, giữa tôi và anh có gì mà phải đi theo anh vất vả ngược xuôi, chịu khổ suốt ngày tôi đã chán chết rồi, tôi muốn có một cuộc sống , ổn định bình yên, anh đi đi!”
Giữa anh và tôi có gì sao? Nàng đã cười nhạo nói, nỗi đau lan rộngtoàn thân, đúng vậy! Ta đã cho nàng được cái gì chứ? Nói đến cả chúttình cảm đều không có, ta tự buồn cười cho rằng nàng cũng để ý tới ta,xoay người, nhắm mắt lại, con tim tựa như có ai đó bóp cho đau đớn.
Cố nén cơn đau trong ngực, cưỡng chế cảm xúc muốn giết người, dẫn theo thuộc hạ biến mất trong bóng tối.
Lấy được chứng cớ rồi, đoạt vị, kế vị, chiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-anh-tuc/2181292/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.