“Ôi, có đúng không đây? Ta thực nên caohứng thay cho nương nương chứ, khổ tâm thiết kế âm mưu cuối cùng cũngkhông uổng phí à nha!”
Có ý gì đây? Tôi bỗng chốc giật mình sựng lại, Lãnh Phù nhìn nàng ta một cái, thản nhiên trách mắng, “Viêm Hoả,đừng có nói lung tung!” Viêm Hoả nhưng thật ra rất dũng cảm, lập tức nói luôn, “Không nói lung tung sao, ta đã hơn nửa năm nén trong lòng nhổkhông ra được rồi, ta sắp bị nghẹn chết rồi nè! Chẳng nhẽ tỷ tỷ khôngcảm thấy không cam lòng hay sao? Vốn là vị trí thuộc về mình lại để chongười khác nhanh chân đến trước, vì sao vậy?” Giọng Viêm Hoả bỗng trởnên sắc nhọn, âm thanh cao vống lên, chớp mắt mặt Lãnh Phù tái nhợt hẳn, giận dữ chặn nàng ta lại, “Viêm Hoả, ta bảo ngươi đừng có nói nữa!”
“Không, ta nhất định phải nói cho rõràng!” Viêm Hoả hổn hển cắt ngang nàng ta, rồi nhìn lại phía tôi, ánhmắt không cam lòng cũng đầy thống khổ, “Diệp Vũ, đừng có tưởng khổ mưutâm kế của ngươi không có sơ hở nhá, ta nói cho ngươi biết, ta đã sớmnhìn thấu bản mặt thực sự của ngươi rồi!”
Tôi cau mày, nhìn nàng ta chằm chằm, trong lòng thấy khó chịu vô cùng, bình tĩnh hỏi, “Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì”
“Không hiểu ư, đừng giả vờ, ta thực cảmthấy xấu hổ thay cho ngươi, hôm nay ngươi có thể ngồi lên vị trí này,đối với ngươi mà nói thực sự không đáng một đồng hay sao? Hay là dã tâmcủa người vốn không ở chỗ này, ngươi còn muốn dụ hoặc Hoàng thượng tớibao lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-anh-tuc/2181253/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.