Long Kỳ điểm 1 cái lên mũi tôi, nở nụcười có vẻ mê hoặc con người, “Vũ nhi vĩnh viễn là của ta, bất luận kẻnào cũng đừng có mơ cướp đi!”
Tôi cùng Long Kỳ đi vào cung điện hoàngđế của chàng, cung Lâm Chính, người còn chưa gặp thì nghe tiếng kiếmluyện phát ra vù vù trong gió, phát ra lanh canh. Nhìn thấy ở hoa viênlà có người đang luyện kiếm ngay! Long Kỳ và tôi cùng nhau đi tới, bỗngmột luồng kiếm khí đánh bật tới, Long Kỳ ôm chặt lấy tôi bay ra mấythước, Long Kỳ cất tiếng, “Hoàng đệ, là ta!”
Cũng vào lúc này, một nam tử mặc cẩm bàocầm kiếm đi tới, tôi ló đầu ra từ trong lòng Long Kỳ, khi nhìn thấykhuôn mặt tươi cười cầm kiếm kia, đột nhiên giật nảy mình đứng sững lại, đối phương đang từ cười mỉm bỗng chuyển sang kinh ngạc, giơ tay lên,hai chúng tôi chỉ tay vào nhau, “Anh…”
“Cô….”
Long Kỳ nhíu mi, nghi hoặc hỏi, “Cácngười biết nhau sao?” Tôi lắc đầu quầy quậy, một mực phủ nhận, “Khôngquen! Em và huynh ấy mới lần đầu gặp mặt, làm sao mà biết nhau chứ?”
Long Kỳ hoài nghi với lời tôi nói, giương mắt nhìn hoàng đệ của chàng, “Đệ biết Vũ Nhi sao?’
Ông trời ơi, nếu hắn mà nói cho Long Kỳ,tôi và hắn cũng bị một đám người đuổi giết, không biết Long Kỳ sẽ bốchoả thế nào nữa. Trong mắt tôi loé lên ý cảnh cáo mãnh liệt, nhìn hắnchăm chú, chỉ kém chút là vung tay lên đánh vào mặt hắn mà thôi. Hiệngiờ tôi mới biết nụ cười tà của hắn thế lại có phần giống Long Kỳ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-anh-tuc/2181229/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.