Một lúc sau, sự kích động trong mắt HàmMặc dần dần tắt, buông tay, quay mặt đi không thèm nhìn tôi, “Nàng đếnđể cười ta sao? Ta không cần sự đồng tình của nàng, không cần nàngthương hại, nàng đi đi!”
Tôi vội lên, tôi biết sự xuất hiện củatôi đã chạm vào vết thương cao ngạo trong tim hắn, đưa tay ra nắm chặtlấy tay hắn, “Không…Không phải..không phải như anh tưởng tượng vậyđâu…Tôi chỉ đến thăm anh thôi” Nhưng mà tôi nên nói cái gì đây? Tôi cũng không nói thêm nữa, Hàm Mặc ngước đôi mắt đỏ bình tĩnh nhìn tôi, mãisau hắn hình như nhìn thấy sự chân thành trong mắt tôi thì vẻ mặt lạibỗng hoảng hốt, miệng thì hộc ra, “Tốt lắm…Hắn chắc không biết rồi hả?Vũ nhi đến thăm ta…Tốt lắm..”
Hắn vừa đứng lên, cả người lảo đảo, dĩnhiên là say rồi, đứng không vững nữa, tôi vội chạy tới đỡ lấy ngườihắn, hỏi khẽ, “Tôi đỡ anh đến bên giường được không?”
Vẻ mặt Hàm mặc lại càng ngày càng mệtmỏi, vốn đôi mắt sáng láng đã trở nên mờ đục không có mục tiêu, lòng tôi đau xót lắm, cố sức nâng hắn về giường. Hắn cũng không cự tuyệt tôi,rốt cục cũng ngã lên giường. Tôi ngồi bên giường vén tóc tai xoã đầytrên mặt hắn ra sau tai, đôi mắt đẹp của hắn khép hờ, cầm nhanh tay tôi, thần chí có chút mơ hồ không tỉnh táo, nói mê man, “Đừng đi…Vũ nhi…Ởcùng ta được không…đừng đi…”
Tôi tiến sát bên tai hắn nhẹ nhàng an ủi, “Không đi, tôi không đi đâu, tôi ở cùng với anh, nhanh ngủ đi chút!”Sắc mặt hắn bình thản, chỉ lát sau đã ngủ yên lặng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-anh-tuc/2181224/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.