Chương trước
Chương sau
Tâm tình lúc này vừa phức tạp lại vừa mâu thuẫn, tôi liều lĩnh ở cùng một chỗ với hắn sẽ có hậu quả gì, lòng tôicũng thực hiểu rõ, nhưng phụ nữ đã yêu sâu đậm rồi thì vô cùng tham lamlại cũng yếu ớt nhất, tôi muốn hắn yêu mình, tôi còn muốn cả người củahắn nữa, không muốn cùng chia sẻ sự nhu tình của hắn với những ngườikhác, nhưng chỉ có thế thôi ư? Tôi ngước mắt lên mở to nhìn chằm chằmvào trong gương hình ảnh người đàn ông hiện ra, tôi gặp phải một đề khógiải, tôi chỉ muốn bước này ra thì sẽ vĩnh viễn không dừng lại được nữa.

Tôi khẽ cắn môi, lắc lắc đầu, hòng vứt bỏ những ý nghĩ đi quá xa đó, cố nắm lấy trọng điểm trước mắt mới là quantrọng, Diệp Vũ, mày đừng có nghĩ nhiều tới chuyện hắn là Hoàng thượngnữa, chỉ cần để ý hắn là người đàn ông mà mày có thể dựa vào thì tốtrồi, không phải thế sao? Hiện giờ đang có cơ hội cho mày và người đànông này cùng ở chung, sao mày lại không đi quý trọng hả? Sợ đầu, sợ đuôi , cố cái này cái kia để làm gì chứ, đó không phải là tác phòng của Diệp Vũ mày, nhanh nhanh mà xuất ra toàn lực của mày ra, cần gì phải để ýtrước mặt là vực sâu hay là vách núi đen, là thiên đường hay là địangục, hết thảy vứt sạch đi…

Trên mặt tôi cười bình tĩnh hơn, nhưngnội tâm lại điên cuồng gào thét dừng lại, tư tưởng đấu tranh vô cùngkịch liệt. Tôi hít sâu một hơi, được rồi, đi ôm nào! Mặc kệ chuyện gì,tôi đã chấm hắn rồi, tôi muốn là người của hắn, tim của hắn, vóc dángcủa hắn, tất cả của hắn, chỉ cần thuộc của hắn tôi đều muốn đoạt cả….

Trong lòng tôi lại bắt đầu kích động, cóloại xúc động muốn trào dâng về phía hắn, rốt cục tôi cục phá tan bứctường chặn trong lòng, mở chiếc cửa đóng chặt ra, vứt mọi âu lo, vứt mẹlo lắng con mẹ quỷ nó đi thôi!

Đáy lòng kia vì sự kiêu ngạo của mình màđã phải trả giá quá nhiều rồi, nhiều đến mức đủ chứng minh tôi – một côgái đến từ thế kỷ hai mươi mốt rất bình tĩnh và vô cùng lý trí, rơi vàobể tình thì dù phụ nữ có lý trí cũng vứt, khi tôi đã bắt đầu yêu hắnrồi, chỉ số thông minh đã giảm xuống thành con số không.

Chính lúc tôi còn đang đấu tranh kịchliệt, hiện giờ tôi chỉ cảm thấy tình yêu đối với hắn tràn trề như nướcbiển, không có lực nào có thể đỡ nổi nữa, trên mặt tôi lộ ra nụ cườikiên định, Long Kỳ nhìn hình tôi trong gương đang nhìn hắn, hắn bước tới nắm lấy tóc tôi, “Nhanh trang điểm đi, đợi lát nữa ta muốn mang nàng đi tìm trí nhớ”

LÒng tôi rất vui, nhưng thực ra cũng lạirất mong chờ xem hắn dùng cách gì để giúp tôi tìm được trí nhớ đây! Dùng một cây trâm đơn giản cắm vào búi tóc búi chặt đằng sau, tôi quay đầucười khẽ, “Được rồi! Đi nào!”

Nhìn thấy tôi và Lòng Kỳ vừa đi vừa nóira khỏi phòng, Hà công công và một số thái giám với cung nữ choáng vánghoa mắt, Lòng Kỳ thì lại cực tự nhiên kéo tay tôi đi tới chỗ đình tinhxảo không xa trước mặt, mặt tôi đỏ lên, cúi đầu bên cạnh hắn. Từ sau khi tôi mất trí nhớ, chẳng hiểu sao lại cứ có thói ỷ lại hắn, hơn nữa cũngchẳng thèm để ý gì đến còn mắt của mọi người. Mọi người ai cũng biết tôi mất trí nhớ, Long Kỳ tốt với tôi lắm, tôi khẳng định sẽ đối tốt với hắn nữa! Xem ra đạo lý này đơn giản lắm.

Nhìn trên bàn đồ ăn phong phú tôi ướcchừng cũng đoán ra được Long Kỳ làm gì rồi. Hắn định lấy ăn để giúp tôitìm kiếm. Ngồi đối diện với hắn, tôi cắn chiếc đũa mà mắt lại lưu lạcvào trong quá khứ, không thể nào xuống tay nổi, bởi vì mỗi một món ăntương tự đều ngon lắm., lúc này có một miếng móng giò kho tàu nóng hổiđược bỏ vào trong bát tôi, “Nhanh ăn chút đi! Không phải vừa rồi nàngbảo đói bụng đó sao?”

Tôi ngoan ngoãn gắp miếng móng giò hắncho bỏ vào miệng. Ôi vâng! Hương vị của nó mới ngon làm sao, tôi tiệntay gắp một miếng trước mắt bỏ vào bát cho hắn, “Chàng cũng ăn đi!”

Long Kỳ cười nhẹ, cũng giúp gắp thức ăncho tôi, ôi hạnh phúc quá đi! Cùng ăn với người mình thương, được hưởngsự săn sóc ân cần của hắn, tôi giống như một đứa bé vậy, chỉ ăn đồ hắngắp, xung quanh không khí thực hoà hợp động lòng người, cảnh trí độcđáo, bồn cúc vàng bên đình nở hoa toả mùi hương khắp xung quanh, lòngtôi lại càng trở nên vô cùng mềm mại. Ông trời biết tôi nhìn mắt hắn như sắp rớt nước, bỗng Long Kỳ ở bên tôi khẽ xoa nhẹ môi tôi, tôi mới giậtnảy mình thấy môi mình bị dính gì đó, hốt hoảng vội vàng lấy chiếc khănra lau, tiện liếc xéo mắt nhìn hắn một cái tức giận nói, “Anh bảo đi tìm trí nhớ cho tôi chính là bảo tôi ăn sao? Chả nhẽ ý anh muốn nói làtrước kia tôi là một con quỷ ham ăn hay sao?”

Trong mắt Long Kỳ tràn đầy ý cười thoả mãn, “Nếu nàng không phải vậy sao toàn bộ thức ăn trên bàn lại bị ăn sạch tới vậy?”

Đột nhiên tội bị trúng kế, ngăm mắt liếcgió thu cuốn hết đám lá vàng hỗn độn trên bàn, thầm oán hận lầm bầm bảo, ai bảo anh cứ gắp hết thức ăn cho tôi, tôi đương nhiên là không bỏ rồi.

Chính vào lúc này bỗng có tiếng ợ no vang lên thực chướng tai gia mắt, làm cho Long Kỳ bật cười khẽ. Tôi cố nhịn ý nghĩ muốn đánh người, không thèm để ý tới hắn rời mắt nhìn chỗ hắnngồi.

Thực sự ăn no rồi, tôi ôm bụng, xem raphải tìm mọi cách tiêu bớt thức ăn đi mới được, nếu không cứ ngồi yên sẽ bị béo phì ngay. Tôi vẫn nhìn không rời chỗ Long Kỳ ngồi, cất giọng mềm mại, “Có thể đưa tôi đi dạo bên ngoài một chút được không?”

Long Kỳ cười to, lấy tay đè vai tôi lại,tôi định tránh ra lại bị hắn ôm chặt hơn. Trời ơi. Cái sơn trang nghỉmát này cả đoạn đường cứ một đoạn lại có một thái giám đứng gác, hắn làm vậy thì còn ra thể thống gì nữa chứ, cho dù hắn có là Hoàng thượng đichăng nữa cũng không thể làm như vậy mà!

Tôi cúi đầu bảo, “Nè, anh buông ra, anhđịnh vứt hết danh dự của tôi xuống đất có phải không! Cái kiểu thế nàychẳng tự nhiên gì hết!” Hiện giờ tôi có thể nhìn thấy ánh mắt khác lạcủa thái giám và cung nữ xung quanh, trong lòng thấy hỗn loạn ghê gớm.

Hai luồng mắt sắc bén của Long Kỳ lướtquanh, bỗng chốc cả một bóng người cũng không còn, tiếp đó cười có chútđắc ý bảo, “Như vậy có phải nàng thấy thoải mái chút không?”

Tôi tức giận trừng mắt liếc xéo cứ để tuỳ hắn ôm, trong lòng thấy ấm áp vui sướng. Đi tới trước mặt sơn trang làmột khu rừng xanh thắm, tình xuân trong lòng người con gái cứ theo ýxuân bung ra, Long Kỳ nắm lấy tay tôi, “Nếu không thể nhớ được thì đừngcó miễn cưỡng nữa!”

“Chả nhẽ anh không hy vọng tôi nhớ lạihay sao? Có thể nhớ lại, tôi sẽ nhớ rõ mối quan hệ giữa anh và tôi là gì mà” Tôi nói đầy thâm ý nghiêng đầu nhìn hắn,

“Nàng muốn biết sao?”

Tôi giật khỏi tay hắn, tiến lên phíatrước, vừa đi vừa quay lại, tôi muốn biết câu trả lời của hắn thực sự là gì, lại giả vờ như bị mê hoặc hỏi, “Tôi và anh rốt cục là có quan hệgì?” Trong lòng tôi lại thấy vô cùng hồi hộp. Hắn sẽ trẻ lời tôi thế nào đây?

“Nàng là người phụ nữ của ta”

Ôi la la…cổ họng tôi bị tắc lại, tôi cảkinh khẽ nhếch miệng lên, cả người cứng đờ, hắn nói tôi là người phụ nữcủa hắn sao? Tôi thoáng nhíu mày, phản kháng lại, “Anh đừng có gạt tôinữa, tôi thấy anh có rất nhiều thê thiếp rồi, tôi sẽ không yêu người cóvợ đâu!”

Long Kỳ kiên định nhìn liếc tôi một cái,“Không, nàng nhất định sẽ yêu ta!” Hắn cười ánh mắt tà mị làm tôi rungđộng, khoé môi cong lên, lại tản ra vẻ nhu tình mềm mại.

Lòng tôi lại đập nhanh chút, cắn môi suynghĩ tới mức ngẩn người, đúng vậy, tôi dĩ nhiên là đã yêu anh rồi, bỗngdưng trong đầu tôi nẩy lên hai khuôn mặt , hai người kia hắn sẽ xử lý ra sao đây? Tôi nghĩ thay cả cho hắn, bỗng cảm thấy cảm xúc phát tiết rangoài, tôi hừ khẽ một tiếng quay đầu đi lên phía trước, cất cao giọng,“Anh đừng có tự cao tự đại nha, tuy tôi có mất trí nhớ thật, nhưng anhcứ làm như là hiểu tôi lắm không bằng ý, anh đừng có gạt người ta!”

Cả người như bị kéo lại gần, mặt Long Kỳgần như suýt chạm cả vào mũi tôi, “Ta không gạt nàng đâu, nhưng cũngkhông cho phép người khác gạt ta!”

Ý tứ hàm xúc trong lời nói không rõ cholắm, tôi bị những lời hắn nói mà giật thột, chột dạ liên hồi, hắn nóingười khác đó chắc không phải là tôi đấy chứ? Tôi lừa hắn cái gì nhỉ?Không phải là chuyện tôi bị mất trí nhớ lộ ra rồi đó chứ? Gặp quỷ rồi!Tôi cố ý xoi thường vẻ mặt của hắn, vươn tay đẩy mạnh hắn ra, nếu khôngphải vì che giấu sự chột dạ của mình tôi mới luyến tiếc làm sao, tôi cốyếu ớt cãi lại, “Tôi không hiểu ý của anh đâu! Có lừa gạt người haykhông để bắt người khác tin được hay sao? Ai biết trong lòng anh nhớ tới bao nhiêu người chứ!” Tôi càng nói giọng càng nhỏ đi, dường như chỉ cótôi là nghe thấy vậy.

“Vũ nhi…” Hắn nghe thấy được ôm chặt tôivào lòng, giọng thở dài khe khẽ, “Vũ nhi…Đồng ý với ta, cho dù nàngkhông yêu ta, cũng đừng có yêu người khác trước được không?” Giống nhưtiếng đàn hồ kéo nỉ non vậy, thực sự rung động lòng tôi, nước mắt bấtgiác trào lên, tôi không do dự chút nào ôm choàng lấy hắn, vùi đầu vàolòng hắn, nghe hơi thở chỉ thuộc về hắn, tôi yên tâm nhắm mắt lại.

Nghỉ tại sơn trang nghỉ mát, tính hiếuđộng của tôi dường như bắt đầu hồi sinh, Hà công công phái một cung nữrất biết nghe lời tới hầu hạ tôi, hầu hạ cuộc sống mới bắt đầu, nàng tatên là Hoan Nhi. Lúc này tôi đang trở về chỗ cũ nghĩ tới cảnh hôm nay,nhớ tới lại cảm thấy ngọt ngào vô cùng, trong lòng chan chứa hạnh phúc,sống thoải mái như một cô gái nhỏ được người yêu, nghĩ tới cảnh trêuchọc của Long Kỳ, tôi kìm không được cười ra tiếng.

“Cô nương cười gì vậy?” Hoan Nhi đứng bên sửa lại giường chiếu vừa tò mò hỏi, bởi vì tôi không có danh phận nêncác nàng ấy chỉ gọi tôi là cô nương, nhưng địa vị nói vậy đều để tronglòng họ cả. Lòng Kỳ rất sủng ái tôi, họ đều nhìn thấy cả.

“Ngươi còn nhỏ lắm, có nói ngươi cũngkhông hiểu đâu” Tôi cũng không muốn làm hỏng cô gái nhỏ, nhìn cảnh bênngoài tối om, tôi liếc mắt nhìn cảnh Hoan Nhi bận rộn một cái, “Hoan nhi à, đêm đã khuya rồi, ngươi đi nghỉ đi! Ta cũng buồn ngủ rồi!”

“Được ạ, cô nương sớm chút nên đi ngủ đi, đêm nay gió lạnh lắm, nhớ là phải đắp chăn bông nha!” Hoan Nhi cẩn thận dặn dò, rồi lui ra. Nhìn theo bóng nàng ta, tôi lại nghĩ tới Tiểu Thuýtiểu lan, lúc này các nàng ấy đang ở Hàm phủ sống có tốt không?

Tôi mặc cả quần áo nằm xuống, nhưng trong lòng thì lại chẳng thấy buồn ngủ gì cả, nhìn ánh nến lay động, lòng tôi lại thấy xốn xang, tràn trọc mãi, tôi quay lưng lại, đạp chiếc chắn ra, ôm chặt nó vào trong lòng. Đây là thói quen của tôi, ở hiện đại tôi từlúc sinh ra đến giờ đều ngủ cong như con tôm cho tới lớn, cho nên lúcngủ tôi cứ theo bản năng mà làm vậy.

Tôi vùi mặt vào trong chăn, tự mình làmmình phải chìm vào trong giấc ngủ. một lát sau, thở có chút khó khăn,tôi lại quay người, mở to hai mắt, tôi nghĩ không biết hắn có đến haykhông. Nhưng như mong muốn của tôi, hắn đã đến.

Tôi lười biếng nhìn hắn, hơi cười, “Đêmhôm khuya khoắt, anh không ngủ được đi dạo khắp nơi làm gì?” Biết rõ ýđồ của hắn nhưng tôi cố giả vờ ngốc, trong lòng lại thấy không ổn, kịpthời ngậm miệng lại.

“Ta ngủ không được!” Hắn cũng trả lờinhanh chóng dứt khoát, ánh mắt nhìn tôi không rõ cảm xúc, giống như cóhai luồng lửa nhỏ rực bắn tới làm tôi bỗng đỏ bừng mặt. Nhìn cảnh hắnbiểu hiện rõ ràng cuồng dã kia, tôi như bị chọc phải lửa, khẽ cắn môi,nuốt nuốt nước bọt, nắm yên, than thở nói, “Anh ngủ không được thì đếnphòng tôi làm gì? Chả nhẽ muốn đến ngủ trong phòng tôi sao?”

Lòng Kỳ từ đầu giường cúi sát gần nhìntôi, hai tay đặt hai bên người tôi, trong mắt bắn ra tia lửa nhìn sâu,giọng nói trở nên khàn khàn, “Biết đâu đó!”

Tôi lập tức thở hổn hển, ông trời ơi, tôi còn chưa kịp chuẩn bị kỹ mà! Tuy có nói tôi đã muốn dứt bỏ hết thảyrồi, nhưng kiều chuyện thế này tôi còn không thể nhận nổi. Tôi ngồi dậy, lên giọng cảnh cáo, “Nè, anh đừng có làm chuyện xằng bậy đó nha, muốnngủ thì tôi để cho anh ngủ là được!”

Nói xong tôi giả vờ xuống giường lại bịhắn bổ nhào lên giường, cả người khoẻ mạnh bỗng chốc đè lên, “Muốn ngủthì cùng nhau ngủ! Để cho ta ngủ vậy nàng ngủ ở đâu?” Hơi thở của hắntrở nên nặng nhọc, giọng càng khàn khàn hơn, ngay lập tức cướp hết thầnhồn của tôi, tôi cố chống đỡ nhìn mắt hắn, nói có chút lắp bắp,“Vậy…Cũng không thể là đêm nay được! Tôi còn chưa có chuẩn bị kỹ mà!”

Tôi biết dục vọng của đàn ông một khi đãbùng nổ thì như ngọn núi lửa bộc phát, chuyện thô lỗ gì cũng có thể làmra, hơn nữa tôi còn ngửi thấy mùi rượu toả ra từ trên người của hắn,đoán được trước khi hắn đến chỗ tôi, nhất định là đã uống rượu rồi, vậycàng sợ hơn.

“Được…Ta cố nhịn là được rồi, nhưng cáinày thì không được….” Cái giọng thô ráp khàn khàn xong, đôi môi thuậntiện hôn lên bả vai bị lộ ra ngoài của tôi.

“A…” Tôi thở khẽ, muốn chết sao, hắn cóthể nhịn được nhưng tôi thì không thể. Tôi cứng ngắc cả người, cảm giácnhư chỗ bị hắn hôn trở nên nóng bỏng hẳn lên.

Hơi thở nóng rực chuyển tới bên tai tôi, nhẹ nhàng cắn mút thuỳ tài tôi

Cùng với giọng khàn khàn của đàn ông, “Vũ nhi, Vũ nhi của ta…”

Não như bị tê liệt không thốt ra lời,nhưng ý nghĩ thì cứ rối tung cả lên, đập bùm bùm như trống nện vậy không chịu ngừng, trong lòng điên cuồng gào thét, ngừng ngay….ngừng ngay…

Cả người tôi mềm nhũn như chi chi, lúcnày Long Kỳ lại áp vào môi tôi, làm cho tôi muốn mở miệng nói bỗng phátra tiếng ô ô không rõ. Dây dưa hồi lâu, hắn yêu thương dừng nụ hôn trêntrán tôi, giọng ngọt ngào như ngụm rượu ngon, “Ta yêu nàng, Vũ nhi…” Nói xong, hắn ôm chặt tôi vào lòng, không hề xâm phạm tôi, tôi đã ngây ngốc tới mức chả biết gì rồi. Trời ơi, mất mạng chứ chả chơi! Tôi thầm mắngmình, trong lòng lại cao hứng vô cùng. Chỉ cần hắn yêu tôi, mọi thứ đềuchả là gì cả. Hiện giờ mới là quan trọng nhất, không cần tương lai không cần quá khứ, chỉ cần hiện tại là tôi đã thấy mỹ mãn lắm rồi.

Long Kỳ quả nhiên là giữ lời, cả đêm chỉcoi tôi như con búp bê vải, cứ tuỳ ý ôm tôi ngủ, đắp chăn cho tôi, hắnnhưng lại hiểu rõ tôi. Sáng sớm hôm sau lúc tỉnh lại đã không thấy người bên gối, thấy Hoan nhi đứng bên giường đợi tôi tỉnh lại. Tôi xoa xoamắt, rời giường, Hoan nhi mặt ửng đỏ, cúi đầu, “Cô nương à, Hoàng thượng có chuyện quan trọng đi thư phòng rồi, ngài bảo cô nương dậy rửa mặtchải đầu rồi đi phòng ăn ăn sáng!”

“Chuyện quan trọng gì vậy?” Tôi thảnnhiên hỏi, rời giường rửa mặt, Hoan nhi nghĩ ngợi, “Hình như là chuyện ở biên quan đến, người tới là một vị tướng quân ạ”

Long Kỳ vì chuyện triều chính trừ nhữngchuyện râu ria ra thì toàn bộ tấu chương chính sự đều mang tới sơn trang nghỉ mát này cả, chuyện biên quan kia cũng không phải là chuyện nhỏ.

Hoan Nhi dẫn tôi tới phòng ăn, lại đúnglúc này nghe thấy đằng sau có một giọng truyền đến, “Lệ phi nương nương, Lan phi nương nương giá lâm…”

Lòng tôi thất kinh, mới có hai ngày thôimà phi tử của hắn đã chủ động tới cửa rồi. Tôi sớm đã đoán được sẽ cóngày chạm mặt các nàng ta mà. Hoan Nhi kinh hoảng liếc mắt nhìn tôi mộtcái, ấp úng không biết nói thế nào, “Cô nương…chuyện này…phải làm thếnào đây?”

Các nàng ấy đều biết rõ thân phận của tôi rồi, lúc này tôi lại chiếm lấy Hoàng thượng, mà phi tử của hắn lại tìmđến, tôi nhất định là ăn không tiêu đây, chuyện chỉnh tôi chỉ sớm haymuộn mà thôi. Tôi trấn định liếc mắt nhìn Hoan Nhi một cái, “Chuyện nàythì có gì, cứ đi quỳ thỉnh an đi thôi!” Nói xong thì dẫn đầu tiến đếnphương hướng phát ra giọng nói kia đến.

Hai bóng dáng yểu điệu kiều diễm kinhngười đã làm cho cả sơn trang nghỉ mát rạng rỡ hẳn lên rất nhiều, làmcho nắng sớm trở nên có chút chói mắt. Lúc này, đang nhẹ nhàng tiến tớithư phòng Long Kỳ bước vào thì lại thấy tôi từ rừng cây ló mặt ra, cảhai người cũng giật mình, ánh mắt Lệ phi cứ nhìn chằm chằm vào trênngười tôi, nét kinh ngạc trong mắt lan phi không lời nào diễn tả nổi.Tôi thoải mái hướng các nàng ta hạ mình, “Dân nữ Diệp vũ tham kiến haivị nương nương!”

Hoan nhi đi theo sau cũng làm lễ.

Lệ phi hừ lạnh một tiếng, trực tiếp coithường tôi, ngẩng cao đầu hướng thư phòng Long Kỳ bước nhanh tới, đến cả liếc mắt nhìn tôi một cái cũng chỉ lấy lệ, nhìn thấy rõ Lệ phi, Lan phi đều có vẻ bối rối một lúc, mãi sau mới đi tới nâng tôi dậy, “Diệp tỷtỷ, mau mời đứng lên” Tôi nhìn nàng ta cười cười, tự đứng lên,. Đã vàilần giao tiếp cùng nàng ta, hơn nữa tính cách nàng ta lạnh nhạt ôn hoà,cho dù tôi có hành vi cử chỉ làm tổn hại nghiêm trọng tới danh dự nàngta chăng nữa, nàng ta cũng không bộc phát, Lệ phi thì khác, mắt nàng tangước ta, trong mắt nàng ta, tôi chỉ là một kẻ thấp hèn chẳng bằng mộtnha hoàn bên cạnh nàng ta cả, sao mà lại được Long Kỳ sủng ái như thếchứ? Nàng ta có tức thì cũng có lý thôi, nếu nàng ta tức chuyện tôitranh đoạt địa vị danh lợi của các nàng ấy, vậy thì thừa hơi rồi. Tôi đã nghĩ thông suốt rồi, tôi chỉ muốn mà một người phụ nữ bên cạnh Long Kỳthôi, thoạt nhìn kiểu này thì tôi thực là ngốc làm sao. Nhưng tôi lạirất vui, thoát ly khỏi danh lợi, tôi mới là kẻ đơn thuần không ô nhiễmbụi trần. Một khi dã dính vào danh lợi, lòng tôi sẽ trở nên thâm trầmđáng sợ, đến lúc đó tôi ngay cả tư vị được là người yêu cũng sẽ quênngay, cứ một lòng xông vào tranh giành đoạt lợi, cả đời sẽ không thoátra khỏi danh lợi. Thực khó mà tưởng tượng ra nổi tôi sẽ biến thành người như thế, như vậy còn có năng lực mà thương hắn nữa sao? Tôi sẽ còn toàn tâm toàn ý mà hoàn toàn đi thương hắn nữa sao? Tôi không thể tưởngtượng nổi một khi bị danh lợi cuốn vào sẽ trở thành một người hiểu tìnhyêu là gì không nữa.

Khi tôi quyết định vậy, tôi nghĩ đến saunày tôi sẽ gặp phải một đề toán khó giải, vừa bị làm khó dễ vừa bị nhụcmạ là khó tránh khỏi, đè nén cả sự miệt thị cũng là chuyện đương nhiênthôi, aizzz. Thôi quên đi, chuyện đó nói sau vây, trước mắt tôi khôngmuốn lo lắng gì. Long Kỳ đã từng nhận lời với tôi rồi, sẽ không để bấtcứ kẻ nào thương tổn đến tôi, chỉ cần bảo vệ được tôi, tôi cũng chẳngcần quan tâm xem Long Kỳ sẽ dùng cách gì để bảo vệ đây.

Lan phi kéo tôi, hình như nàng ta cónhiều tâm sự vậy, khe khẽ thở dài, “Muội muội không thể tưởng được Hoàng thượng lại liều lĩnh màng cô gái như tỷ tỷ ra cung đâu! Thực sự là làmcho ta kinh ngạc lắm!”

Tôi cười lạnh nhạt, trong lòng thầm nghĩcó nên thân thiết với nàng ta hay không đây, nhưng mà hiện giờ là tôiđang mất trí nhớ, nhưng mà xem bộ dạng của nàng ta thì hình như khôngbiết tôi bị mất trí nhớ vậy! Tôi suy nghĩ trong lòng, tôi sợ tôi cứ giảvờ mất trí nhớ thì nàng ta sẽ chuyện bé xé thành chuyện to, chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để giúp tôi khôi phục trí nhớ. Nếu tôi nói rõ với nàngta, Long Kỳ nhất định sẽ hoài nghi. Thôi quên đi, vẫn coi như bị mất trí tới mức không nổi đi! Ánh mắt tôi lập tức mê muội đi, hướng nàng tacười cười, “Tiểu nữ tử và Lan phi nương nương biết nhau sao?”

Lan phi cả kinh mở to hai mắt nhìn không dám tin nói, “Tỷ tỷ không nhớ rõ muội muội ư? Ta là Lâm Nhược Lan đây nè!”

Tôi lắc lắc đầu, chuyển nhìn thoáng quaHoan nhi, Hoan nhi lập tức hiểu ý, “Hồi bẩm lan phi nương nương, cônương từ trước đến này sau khi đến sơn trang vẫn mất trí nhớ, mọi chuyện trước kia nàng ấy đều không nhớ rõ rồi ạ!”

Lan Phi cả kinh nắm chặt lấy tay tôi,không dám tin hỏi lại, “Sao có thể vậy được, chả lẽ Lệ phi nói là sựthật ư? Ta không tin! Tỷ tỷ sau khi chìm vào trong nước mới bị mất trínhớ, điều này sao có thể vậy được chứ?”

Ôi, hoá ra mọi chuyện nàng ta đều biết cả, chỉ là không thể tin nổi mà thôi, lòng tôi mừng thầm, xem ra tôi đã làm đúng rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.