Tôi chạy một mạch xuống lầu vọt vào trong bóng đêm, theo đường cái phía Bắc chạy, mặc kệ, họ đã lừa tôi, tôi còn ở lại bên họ làm gì nữa! Càng nghĩ càng giận, đêm đông tối như mực, cơngió lạnh cứ luồn lách vào tận trong quần áo của tôi, bị người lừa tôicảm thấy thực khổ sở quá! Tôi vô cùng ấm ức, thở hổn hển chạy một mạchnhư điên vậy, vừa chạy vừa khóc, nước mắt kìm nén một lúc lâu không kìmđược tuôn trào, bay vào trong gió, xa xa bóng đêm tối đen bao trùm cuồng ngạo làm cho con người ta có vẻ nhỏ bé tới mức nào.
Không biết đã chạy được bao lâu, tôi dừng lại ở ven đường, gió lạnh làm tôi tỉnh lại, suy nghĩ bắt đầu rõ hơn,Thu Nhi tiếp cận chúng tôi là có mục đích vì Long Kỳ sao? Hiện giờ nàngta được như ý rồi, Long Kỳ đã bị nàng ta chinh phục hoàn toàn, cũng đúng thôi, vì sao tối nào Thu Nhi cũng thừa dịp tôi không có mặt lại đưađiểm tâm và trà tới, Long Kỳ chắc hẳn là rất cảm kích rồi! Hành vi kỳ lạ của Thu Nhi đều có thể giải thích hết thảy, lòng tôi lập tức sáng tỏ,nhìn trời thở dài, trong lòng lại có chút đau đớn. Tôi hít một ngụm giólạnh, hoá ra, cho dù bị mất đi gì đó vốn không thuộc của mình nhưng conngười ta vẫn rất đau lòng khổ sở biết bao.
Dần dần cơn giận cũng ổn, chỉ còn lại làmột khoảng trống rỗng sáng tỏ, ôm chặt lấy thân lạnh rùng mình, tôi nhìn khắp bốn phía, lại nhìn vào trong bóng đen đứng xa xa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-anh-tuc/2181161/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.