“Ngọc Hoán, chúng ta cùng đi luyện viếtchữ đi!” Tôi đẩy nhẹ chàng ra, tình cảnh kiểu này quá mức làm cho tôiquên tiệt mọi chuyện! Cúi gằm mặt, trời ơi! Đây là lần đầu tiên tôi cócảm giác yêu, ngọt ngào giống như đường vậy, tim đập bình bình, làm chongười ta muốn ngừng mà không được.
Quá Ngọc Hoán dường như cũng chìm đắm vào trong đó một khắc, cảm thấy tôi giãy ra, buông vội ra, “Được! Vào trong thư phòng nào!”
Trời ơi! Cái loại cảm giác mờ ám này ởtrong lòng thực sự là rối rắm, Quá ngọc Hoán thâm trầm trong lòng, tôicũng không nắm được chút nào. Nếu tôi to gan mà thổ lộ thì sẽ thế nào?Làm rối chuyện lên sao? Doạ cho chàng sợ chạy mất dép sao?
Lúc này, tôi nghĩ cũng hiểu hơn chút, cóthể thấy rõ trong lòng chàng nghĩ gì! Đối với tôi có cảm giác kiểu gìkhông? Đối với mày cái gì cũng không thể hỏi rồi, chỉ còn nước đi theochàng, cứ để trong lòng gào thét điên cuồng.
Ánh trăng như lưỡi câu, sáng ngời, gióđêm tháng sáu thổi từ cửa sổ vào gây cho mọi người có cảm giác mát mẻnhè nhẹ, bóng đêm mê người như thế, tâm trôi xa, tôi có thể thấy rõ ánhmắt thâm thuý kia của Quá Ngọc Hoán, cứ không trốn tránh bắn thẳng vàotrên mặt tôi, đáy lòng tôi oán thầm, bất an, nếu còn kích thích tôi nhưvậy, tôi sao còn tâm trí đâu mà tập viết nữa chứ. Lúc này nhìn chữ trênsách, tựa như xem rắn bò khiêu vũ vậy, bắt không được hình dáng nó, tôichịu đến cực hạn rồi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-anh-tuc/2181093/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.