“Đưa tay cho ta”
Tôi ngoan ngoãn vươn tay ra, một bàn tayto nhanh chóng nắm lấy kéo nhanh tôi lên ngựa, con ngựa bị kinh sợ giậtmình, hí lên một tiếng, hai vó trước giơ cao lên, tôi sợ tới mức ôm chặt lấy eo hắn, mặt áp sát vào lưng hắn, một luồng nhiệt của đàn ông truyền tới, tôi thầm mắng mình một tiếng, thân thể hắn cũng không vì sự tiếpxúc thân mật của tôi mà có phản ứng gì.
Để tôi ôm bừa, giục ngựa đi tới. Đây làcục diện khốn quẫn nhất của tôi, ôm cũng không phải mà không ôm cũngkhông phải, cưỡi ngựa cũng không giống như ngồi xe máy, cả chỗ nắm cũngkhông có, cứ bồng bềnh, nếu ngồi không cẩn thận chỉ có ngã ngựa mà thôi.
Dọc đường đi, lòng tôi đấu tranh kịchliệt, nhưng tay vẫn ôm chặt lấy hắn. “Ngài tên gì vậy?” Tôi ngồi saulưng hỏi hắn, thấy rất hiếu kỳ với hắn
“Long Kỳ” Hắn đáp ngắn gọn. Long Kỳ sao?Tôi nghiền ngẫm tên hắn, cũng dễ nghe nha! Cũng khá xứng với người, tuổi còn trẻ vậy mà đã có năng lực như thế, nếu ở địa vị cao hắn cũng phùhợp là nhân vật chính trong tiểu thuyết vậy.
Ông trời hình như cũng biết chuyện chúngtôi đi làm lần này giống nhau, nên dọc đường đi, làm mây che trăng, chỉcó tiếng gió rít gào, thỉnh thoảng có tiếng gì đó từ bốn phái truyềntới, như âm hồn quỷ vậy than khóc, như tiếng ai oán của người chết, âmthanh thê lương tột cùng, xa xa một màu đen tuyền, thỉnh thoảng có ánhlân tinh lấp loé, nhìn vô cùng yêu tà, như ánh mắt của quỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-anh-tuc/2181064/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.