“Chạy nhanh lên…quan binh tới rồi…”
Vùng núi hoang vu, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống đầu, ba cô gái quần áo tả tơi chạy bán sống bán chết vào phía rừng cây trước mặt, trốn thật nhanh nhất, nhân vật chính với hình tượng vô cùng thê thảm củachuyện này chính là tôi, bây giờ đang buổi trưa nắng chói chiếu vào cảngười tôi làm cho các lỗ chân lông đều nở to, hơn nữa do vận động mạnhnên tất cả quần áo đơn sơ của tôi đều dính đầy mồ hôi, hiện giờ tôi mớibiết rõ cái cảnh mồ hôi như nước là thế nào, sao tôi lại khổ sở vậy? Sao tôi lại phải chạy? Nói ra thì rất dài, bây giờ tôi cũng chẳng muốn nghĩ gì cả, mục tiêu là cánh rừng rậm cách trăm mét trước mặt, chạy sau tôicòn tương tự có hai chị em nữa.
“Không chạy nữa, ta chạy không được nữa rồi…ta đau bụng quá..” TiếngTiểu Thuý thở phì phò kêu lên đằng sau, mắt cầu xin nhìn tôi, tôi cũngđang thở phì phò như trâu vậy, thở không ra hơi nữa, tôi còn chạy saođược? Nhưng mà cái khổ này so với cái mạng của mình cái nào nặng, cáinào nhẹ tôi lại thấy rõ nhất. Tôi vỗ vỗ ngực, điều chỉnh thở thông mộtchút, giương mắt nhìn khắp bốn phía, ánh mắt tôi bỗng sáng lên, đúng làông trời không bỏ tôi, cách mấy chục thước phía trước có một đống cỏ khô hiện ra.
“Nhanh lên đi theo tôi” Tôi chạy tới đám cỏ khô phía trước.
“Nhanh lên…nhanh lên nào…” Miệng tôi kêu, xoay người kéo hai cô gáivọt tới, nếu không phải chúng tôi cùng chung hoạn nạn, chắc chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-hau-anh-tuc/2181045/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.