Chương trước
Chương sau
Lệnh Phi kia cũng là một nhân vật lợi hại, buổi tối không ngủ vẫn chịu được, mỗi ngày phải uống thuốc hạ sốt vẫn chịu được, miệng khó chịu vẫn chịu được, vẫn trưng ra một khuôn mặt tươi cười để lấy lòng Hoàng đế.

Nhìn ả có thể chịu đựng như thế, tôi cũng chẳng làm khó ả thêm. Dù sao mỗi ngày ả đều khó chịu tới bốc lửa, căn bản cũng không rỗi rãi đến chỗ tôi làm phiền. Ngay cả Hoàng đế kia cũng không buồn tìm tôi gây sự.

Cứ thế, hoàng đế bắt đầu quyến luyến ở chỗ các phi tần khác, chắc là hắn thích ôm nữ nhân mà ngủ.

Tóm lại, tình thế độc tôn của Lệnh phi đã không còn, dù Lệnh phi có làm nũng lấy lòng hắn như thế nào, cũng không thể trở lại vị thế ban đầu.

Hoàng đế cũng chẳng thèm vì ả mà để bản thân chịu thiệt.

Nơi này của tôi cũng lần đầu tiên được thị tẩm sau mười năm. Mị thuật ngày trước tôi học ở Hồ tộc cuối cùng cũng có đất dụng võ. Sắc mặt hoàng đế đối với tôi cũng dễ chịu đi nhiều.

Sau đó không lâu, một ngày nọ, tiểu Thập Nhị trở về, trên người bẩn thỉu dơ dáy, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không vui vẻ. Tôi hỏi nó làm sao vậy, nó không thèm nói.

Về sau, tôi hỏi tiểu thái giám bên cảnh nó, mới biết được nó và tên Ngự tiền thị vệ Phúc Nhĩ Khang ( ặc!! quen ko???? @_@) đánh nhau một phen, nó bị té.

Phúc Nhĩ Khang kia thấy hoàng tử cũng không có ý hành lễ, chắc là khi dễ Tiểu Thập Nhị nhỏ tuổi, chỉ chắp tay nói một tiếng thật có lỗi. Sau đó, ngay cả vẻ mặt cũng giống như khinh thường nói chuyện.

Sau đó, hoàng đế đến, Phúc Nhĩ Khang kia liền thao thao bất tuyệt, không biết hắn quấn quýt thế nào, làm cho hoàng đế vô cùng vui vẻ, cuối cùng Hoàng đế lại còn mắng ngược lại Tiểu Thập Nhị, nói té một cái thì có sao, nó quá so đo nhỏ mọn, không có khí khái nam tử.

Tôi không khỏi bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ hoàng hậu này ăn trộm con sao? Tiểu Thập Nhị và tiểu Thập Tam này không phải con hoàng đế sao? Nhưng trên thân bọn nó đều có long khí, không thể nào là giả được.

Tâm tư của loài người cũng thật kỳ cục. Không che chở con ruột của mình thì thôi, còn bênh vực người hầu. Chẳng lẽ Phúc Nhĩ Khang kia là con riêng của Hoàng đế? Nhưng mà trên người hắn không có quý khí. A … , đúng rồi, nghe nói ở trần gian còn có cái ham mê đoạn tụ gì gì đó, chẳng lẽ Phúc Nhĩ Khang là “người kia” của hoàng đế?

Tôi không thể chọc vào Hoàng đế thôi, nhưng người khác thì đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua được. Tên Phúc Nhĩ Khang kia dám khi dễ con tôi, hắn phải trả giá thật đắt!

Không phải hắn là một tên chuyên xu nịnh vuốt mông ngựa sao? Tôi sai một cung nữ cầm một cái khăn tay có chứ độc cà lăm, cố ý rũ trước mặt Phúc Nhĩ Khang. Theo lời nàng ta nói thì lúc tên Phúc Nhĩ Khang kia nhặt xong trả lại cho nàng ta, vẫn còn bộ dáng phong lưu đa tình, thật đúng là đồ đa tình lẳng lơ.

Độc cà lăm đó cũng là một loại độc do tôi sáng chế, giống như tên của nó, dính vào nó sẽ cà lăm.

Ăn nói dễ nghe? Chúng ta cũng xem xem gã hoàng đế thích xu nịnh kia còn kiên nhẫn nghe ngươi nói không. Ngay cả nếu như hắn là tình nhân của hoàng đế, tôi cũng chờ coi hoàng đế có thể thích hắn bao lâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.