Dịch giả: Trấn Hà Ấn.
Vương Toàn Thắng gật đầu đồng ý, vỗ ngực nói sẽ bảo đảm giữ đồ cho tôi, còn muốn tôi lưu số điện thoại trên thị trấn chỗ gã, nói rằng gọi số này nói muốn gặp Vương Toàn Thắng liền có thể tìm được gã. Đến lúc đó gã mời tôi uống rượu.
Lại ăn uống thêm một hồi, tán gẫu sang những chuyện khác, Vương Toàn Thắng nói từ nhỏ gã đã làm nghề này, tính luôn cả năm nay cũng sấp sỷ ba mươi năm. Ba mươi năm qua chuyện kỳ quái gã đã gặp qua cũng không hề ít. Đồ mò lên ở Hoàng Hà, loại gì cũng có, nói hơi chướng tai một chút, tử thi gã cũng mò được không dưới trăm bộ. Chưa kể có thời kỳ mò được cả lạc đà sắt, ngựa sắt.
Có lúc gã còn câu được cả đồ sống, năm ngoái ngay tại Hoàng Hà gã câu được một con rùa đen lông hồng to bằng cái thau rửa mặt, trên lưng còn khắc chữ cổ. Sau đó vợ gã nói con rùa đen trường hồng mao này là họ hàng thân thích của Long Vương liền mang thả. Nghĩ lại cũng đúng, năm đó bọn gã thu nhập vô cùng khá, mỗi lần ra sông đồ tốt đều đầy cả thuyền, vợ gã nói là Long Vương đang giúp đỡ gã.
(tôi nghe đến đoạn này thì tự nhủ, mẹ kiếp Long Vương cũng thật rỗi hơi, không làm chính sự ở đây giúp gã thu đồng nát, gã cũng thật tự biết dát vàng lên mặt mình)
Sau lần mò được đồng thau kia, bọn họ cũng không dám ra sông nữa, khoảng thời gian này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-ha-quy-quan/2148627/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.