Làm sao để tiến vào hạp cốc Mãnh Giang, răng vàng khè bắt đầu giảng giải. Tổng cộng có hai con đường, một là tiến vào từ thung lũng ở thượng nguồn, có điều nếu đi đường đó sẽ phải băng qua một mảng rừng rậm nguyên thủy lớn, thung lũng ở thượng nguồn cũng không hề yên bình, chúng tôi chắc chắn sẽ không thể bình thản mà thẳng tiến. Trên thực tế nếu đi đường đó thì bảy ngày chưa chắc đã tới, hơn nữa rừng rậm nguyên thủy nguy cơ tứ phía, mấy kẻ thư sinh trói gà không chặt bọn tôi, tiến vào khác gì tự đi chịu chết. Ngoài ra còn một con đường khác chính là đi thuyền theo Mãnh Giang mất khoảng hai mươi cây số đường thủy, sau đó nửa đường dừng lại trên miệng một cái ghềnh rồi trèo thẳng vào núi, như vậy thời gian chỉ mất khoảng hai ngày. Có điều ngọn núi Khổng Tước chúng tôi muốn vào kia có độ cao so với mặt nước biển những hơn ba nghìn bảy trăm mét, bên cạnh mặc dù có một trấn nhỏ nhưng dân cư thưa thớt, chỉ có khoảng chừng năm trăm hộ, bên kia chính là trung tâm của rừng già nguyên thủy, đừng nói là có đường lên núi, ngay cả chỗ để cho người tạm dừng chân nghỉ ngơi cũng không có.
Do dự hồi lâu, dù sao cũng không còn con đường thứ ba để vào núi, cuối cùng chúng tôi quyết định đi đường thủy, trèo núi mặc dù khó khăn nhưng cũng chỉ là vất vả nhất thời, nếu bị vây hãm trong rừng già, sống không được mà muốn chết cũng không xong, tôi thà ở thành phố nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-ha-quy-quan/2148593/quyen-1-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.