Chương trước
Chương sau
Khó trách nhìn rực rỡ thế kia, bên trong toàn trái cây. Nhớ tới nét mặt Tự Cẩm lúc ăn cơm, nàng có thể nghĩ ra đồ ăn này cũng không kỳ lạ gì.

Đàn ông thường không thích mấy món tráng miệng ngọt của con gái, dù vậy hắn vẫn múc một muỗng nếm thử. Sắp tới trung thu nhưng buổi trưa vẫn rất nóng, sữa chua ướp lạnh toát, hương trái cây ngọt ngào, đưa vào miệng cũng thấy sảng khoái.

Quản Trường An đứng thẳng bên cạnh nhìn thấy Hoàng thượng múc từng miếng từng miếng chậm rãi, rồi ăn hết ly sữa chua, bất giác kinh ngạc.

Tiêu Kỳ hình như còn thòm thèm, nhìn ly thủy tinh đã hết nhẵn rồi quay sang Quản Trường An hỏi: “Trừ cái này, Tô tiểu chủ còn kêu phòng ăn làm gì nữa?”

Quản Trường An ở trước mặt hoàng thượng hầu hạ nhiều năm như thế nên làm việc gì cũng cẩn thận chu đáo chặt chẽ, sớm biết Hoàng thượng sẽ hỏi. Trong lòng hắn ta cân nhắc kỹ càng rồi mới đáp: “Cái khác thì không nghe thấy nhưng trưa nay nghe người bên ngự thiện phòng nói tô tiểu chủ muốn ăn cá kho tộ, còn kêu một chén mì tơ cuộn. Ngự thiện phòng đang lo lắng, không biết mì tơ cuộn là gì ạ.”

Tiêu Kỳ nheo mắt, bất giác tò mò “Đi xem một chút.”

“Dạ.” Quản Trường An vội vàng đi theo, trong lòng còn chưa kịp nghĩ ra, sao Hoàng thượng lại đột ngột có hứng thú với đồ ăn. Trước đây chưa từng có chuyện này, trên cơ bản đều là Ngự thiện phòng dựa theo thực đơn ẩm thực bốn mùa làm, ngẫu nhiên cũng sẽ có thêm vài món mới nhưng cực hiếm.

Cho nên nhiều năm như thế mà trong Ngự thiện phòng cũng không biết rõ Hoàng thượng thích ăn gì. Hôm nay món nhạt, ngày mai món mặn, cả ngày người của Ngự thiện phòng đều thay đổi đa dạng món ăn dâng Hoàng thượng mà cũng không khiến Hoàng thượng khen một tiếng. Tô tiểu chủ chỉ dùng cái ly thủy tinh, Hoàng thượng liền để ý?

Vậy mấy người của Ngự thiện phòng tức chết mất.

Trong lòng nghĩ như thế, Quản Trường An vẫn nhanh nhẹn đi theo Hoàng thượng tới Di Cùng Hiên, trước khi đi còn kêu Đồng Ý đến Ngự thiện phòng. Hắn ta có nhiều giao tình với người của Ngự thiện phòng. Bây giờ cũng vui lòng giúp họ, dù sao cũng không thiệt thòi.

Ha ha.

Tiêu Kỳ không kêu người thông báo mà trực tiếp đi vào. Vào đến cửa hắn nghe the thấy tiếng người nói chuyện bên trong bèn đứng lại nghiêng đầu lắng nghe.

Hoàng đế nghe lén thì không ai được biết. Quản Trường An liền đuổi hết mấy người không liên quan ra ngoài. Bản thân hắn ta cũng cúi đầu khom lưng đứng phía xa. Tuy trong lòng hắn ta cũng tò mò Tô Thái Nữ, nhưng tất cả đều là chủ tử. Là nô tài không được nghe lén chuyện của chủ tử.

“Người bên Ngự thiện phòng nói họ làm không được, không biết tiểu chủ nói mì tơ cuộn là cái gì. Mì chính là mì, họ chưa từng thấy mì tơ cuộn, cũng chưa từng làm qua. Ngay cả đại đầu bếp tối qua nghĩ cả đêm, hôm nay cũng tới đây với Trần Đức An, nói nhờ tiểu chủ chỉ điểm thêm.”

“Chỉ thế nào đây? Chính là kéo sợi mì xong thì đặt xuống cuộn lại, nhìn xem không giống một cuộn mì tơ sao?”

“Nhưng họ nói là không kéo được mảnh như thế, kéo thêm ra thì đứt rồi.”

Tiếng nói trong phòng dừng lại một lát, sau đó Tiêu Kỳ lại nghe giọng Tự Cẩm sốt ruột “Ta chỉ nghĩ vậy thôi, cũng không phải kêu họ làm nhỏ như vậy. Ngươi mau đi nói với họ, đừng làm người ta khó xử, làm không được cũng không sao.”

Nghe giọng Tự Cẩm có vẻ lo lắng, hình như sợ mình làm khó ngự thiện phòng, Tiêu Kỳ cảm thấy hơi buồn cười. Người của Ngự thiện phòng không phải có trách nhiệm làm các chủ tử ăn thấy ngon miệng sao?

Vậy mà kêu khó xử?

Chẳng qua có một chén mì mà dọa nàng sợ hết hồn thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.