Chương trước
Chương sau
Hoàng thượng nghỉ ở trong này, Quản Trường An cũng không thể đi đâu. Trần Đức An mặc dù giận hắn ta không chịu lộ ra tin tức gì cũng không dám đắc tội hắn. Sau khi trong lòng bình tĩnh lại liền vội vàng sai tiểu thái giám đi chuẩn bị đệm chăn v.v.., ít nhất cũng để cho Quản công công nhìn mình thuận mắt hơn.

Tranh chấp của mấy cung nhân trong cung đương nhiên Tự Cẩm không biết rõ, nàng ngủ một giấc thẳng đến khi nghe có người bên ngoài nói chuyện.

Tự Cẩm tỉnh giấc trước. Tối hôm qua nàng ngủ rất ngon, tinh thần sảng khoái nên vừa nghe bên ngoài có tiếng động thì nàng mở mắt. Định thần lại, quay đầu sang nhìn thấy Tiêu Kỳ vẫn đang nhắm mắt, cũng không biết đã thức hay chưa. Tự Cẩm hơi do dự cuối cùng vẫn khẽ đẩy hắn, dịu dàng gọi: “Hoàng thượng, nên thức dậy rồi.”

Quản Trường An đứng ở trước cửa, thấy đèn trong phòng sáng lên. Mấy cung nữ thô sử đã mang nước nóng đừng chờ sẵn. Nghe tiếng Vân Thường gọi hai cung nữ đứng canh cửa mới cho họ mang nước nóng vào.

Trong phòng, dù Tự Cẩm dã sớm ngồi dậy nhưng vẫn còn hơi mơ mơ màng màng. Chờ nàng tỉnh hắn thì mấy người Vân Thường đã mang nước nóng chuẩn bị sẵn sàng. Tiêu Kỳ đứng dậy, cung nhân hầu hạ hắn mặc quần áo chỉnh tề. Tự Cẩm vẫn ngồi trên giường nhìn. Đợi đến khi hắn mặc xong long bào quay người lại, thấy Tự Cẩm còn đang lơ mơ liền bước tới gần nàng, “Nàng ngủ tiếp đi, trẫm phải đi vào triều.”

“Dạ.” Tự Cẩm cũng nằm xuống lại thật.

Sau đó nàng nằm nghiêng người thì thấy nét mặt ba đại cung nữ của Sùng Minh Điện do Quản Trường An mang đến biến đổi. Chỉ sau đó một giây, nàng tỉnh ngủ luôn, vội vàng ngồi dậy. Tiêu Kỳ đang dợm bước đi, thấy Tự Cẩm nhổm dậy liền đứng lại hỏi nàng, “Nàng còn có chuyện gì sao?”

Mặc dù Tự Cẩm có linh hồn của người trưởng thành nhưng cơ thể này vẫn còn nhỏ, thích ngủ nướng là bản năng tự nhiên, nàng không thể chống cự được mà. Nghe Tiêu Kỳ hỏi như thế, nàng liền vội vàng nói: “Thần thiếp đưa người.”

Nàng mà cứ nằm trên giường thì nhìn nét mặt của mấy cung nhân này xem, giống như nàng đang phạm tội ác tày trời vậy. Làm cho nàng không thể không đứng dậy là một người hiền lương, tựa như nàng vẫn nhớ làm cung phi là phải hầu hạ hoàng đế thay quần áo. Nhưng mấy lần trước đây, Tiêu Kỳ cũng không hề kêu nàng hầu hạ hắn thay quần áo.

“Nàng ngủ đi.” Tiêu Kỳ nhướn đuôi lông mày lên, nhìn động tác của Tự Cẩm liền ngẩng đầu liếc cung nhân xung quanh một cái. Lập tức mọi người bị dọa vội cúi mạnh xuống, không dám thở một tiếng.

Trong nháy mắt Tự Cẩm lúng túng hơn, từ khi nào mà nàng và Tiêu Kỳ lại có khả năng thần giao cách cảm như vậy nhỉ? Sao hắn lại đoán được mình đang nghĩ gì chứ? Thực sự trên mặt nàng cũng đâu có biểu lộ ra cái gì khác thường đâu.

Có thể hắn tự hiểu.

Tự Cẩm cực kỳ xấu hổ.

Tiêu Kỳ ấn Tự Cẩm xuống, “Nàng cứ ngủ đi, sau nàng trẫm lại tới thăm nàng.”

Tự Cẩm muốn chống cự lại bị ấn về đành thôi, chỉ có thể bị động nằm trong chăn, cố nặn ra nụ cười tươi nhất, “Cung tiễn Hoàng thượng.”

Chao ôi, tư thế này...

Tiêu Kỳ thấy Tự Cẩm nghe lời mình, lúc ấy mới hài lòng gật gật đầu xoay người sải bước đi ra ngoài. Tự Cẩm nhìn ra ngoài cửa sổ, trời bên ngoài còn tối đen. Làm hoàng đế kỳ thật cũng không dễ dàng gì. Ngủ trễ hơn con chó, dậy sớm hơn con gà, khó trách trong lịch sử, hoàng đế trường thọ rất hiếm, đa số là chết yểu.

Mệt mỏi quá mà.

Tự Cẩm phụng mệnh ngủ tiếp, mơ mơ màng màng rồi cũng ngủ thật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.