Chương trước
Chương sau
Tự Cẩm bị những lời ám hiệu hết sức rõ ràng của hắn làm mặt càng đỏ. Nói gì thì nói Tiêu Kỳ cũng không dễ dàng chút nào. “Ngủ chay” đã hơn một năm, thật vất vả được ăn mặn một lần thì lại gặp rất nhiều chuyện. Chà chà, cũng thật đáng thương.

Nhưng Tự Cẩm cũng không chịu biểu lộ ra là nàng hiểu ý hắn nói, lại đẩy hắn: “Hoàng thượng nhanh đi thăm công chúa đi, nếu không quý phi nương nương lại cho rằng thiếp ngăn trở hoàng thượng, sau này càng thêm chán ghét thiếp.”

Xuất thân cao quý như quý phi, Tiêu Kỳ sủng hạnh nàng ta đương nhiên không thể uống thuốc tránh thai, làm thế thì quá mất mặt thế gia. Trước kia trong các vở kịch cung đấu thường hay có mấy thủ đoạn dùng xạ hương, hương thơm đủ loại hãm hại người khác không thể sinh con. Tới chỗ này mới biết được, người cổ đại cực kỳ tinh thông mấy chuyện này, nhất là những quý nữ xuất thân thế gia như hoàng hậu và quý phi, đối với mưu mẹo nham hiểm cực kỳ hiểu biết. Trên thức ăn càng không thể, nhìn Ngự Thiện phòng phân ba nhóm người, hoàng hậu và quý phi đều có phòng bếp của riêng mình, ai muốn ra tay đều không có cơ hội, chỉ có các nàng xuống tay với người khác mà thôi.

Tự Cẩm không được tính vì lúc trước bị giáng chức đến Y Lan Hiên, trong họa gặp phúc, thường xuyên qua lại với Ngự Thiện phòng nên vô ý mà kết nối quan hệ với Nhạc Trường Tín. Có quan hệ đó nên Hoàng hậu và Quý phi có muốn ra tay trong đồ ăn thì cũng phải vượt qua được cửa ải của Nhạc Trường Tín trước đã.

Tự Cẩm cảm thấy, sau khi xuyên việt mình nhận được may mắn nhất chính là phúc phần bất ngờ bên Ngự Thiện phòng.

Cho nên, Tiêu Kỳ đi thăm quý phi, trong tình hình tiểu công chúa đang bị bệnh thì nàng chẳng có chút nào lo lắng Quý phi sẽ nhân cơ hội cầu sủng. Cũng không quá lo lắng Tiêu Kỳ sẽ để quý phi sinh thêm con. Nếu Quý phi sinh một vị hoàng tử, chỉ sợ Tiêu Kỳ lúc đó sẽ đứng ngồi không yên.

Cho nên, cái kiểu cố làm ra vẻ hào phóng lại ẩn giấu chút ghen tuông lại dễ lấy được niềm vui của Tiêu Kỳ.

Mặc dù Tiêu Kỳ không thích quý phi kiêu ngạo, nhưng trẻ con lúc nào cũng vô tội, con cái của hắn vốn đã hiếm hoi nên dù là con gái hắn cũng rất yêu thương.

Tiêu Kỳ đi rồi, Tự Cẩm bị cơn buồn ngủ ập tới, chốc lát liền ngủ say.

Trong Trường Nhạc Cung, quý phi thấy hoàng đế tới trên mặt đầy vui mừng vội vàng nghênh đón, “Hoàng thượng.”

Tiêu Kỳ giơ tay nâng quý phi lên, chỉ thấy dung nhan nàng ta tiều tụy, gầy đi, thấy rõ là chăm sóc con gái rất chu đáo cực khổ, vỗ nhẹ tay nàng ta, “Vất vả cho nàng rồi, Ngọc Trân như thế nào, có đỡ hơn chưa, thái y nói gì.”

Tô quý phi đưa Tiêu Kỳ đón đi và trong phòng, Ngọc Trân nằm ở trên giường đã ngủ, khẽ nghẹn ngào nói: “Con bé mới ngủ xong, trước đó khóc nhiều lắm, trong lòng thần thiếp … rất khó chịu.”

Tiêu Kỳ cúi đầu xuống cẩn thận nhìn nét mặt con gái, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không còn đỏ ửng như trước nói: “Xem ra so với hôm qua thì đỡ hơn rồi. Con bị bệnh phải chăm sóc là đúng, nhưng nàng cũng phải tự chăm sóc mình khỏe mới được.”

“Dạ, thần thiếp biết rồi. Chỉ là Trân nhi còn nhỏ như thế đã bị người ta tính kế thế này, thần thiếp rất đau lòng.” Quý phi lại lấy khăn lau nước mắt, mỹ nhân nước mắt như mưa làm lòng người thổn thức.

“Chuyện này trẫm đã sai hoàng hậu điều tra kỹ, tất nhiên sẽ cho Ngọc Trân một công đạo, nàng cứ an tâm thôi.” Tiêu Kỳ khẽ nói, nhìn con gái đang ngủ say liền đi ra bên ngoài nói chuyện, đỡ quấy nhiễu đến con bé.

“Hoàng hậu nương nương thẩm tra xử lí thần thiếp đương nhiên yên tâm. Nhưng chuyện này đến cùng là nhằm vào Ngọc Trân, làm sao thần thiếp có thể khoanh tay đứng nhìn.” Quý phi nói xong cũng ngẩng đầu nhìn Tiêu Kỳ, đúng lúc Nhạn Thanh dâng trà lên, nàng ta tự mình nhận rồi dâng đến trước mặt Tiêu Kỳ.

Tiêu Kỳ nhận ly trà, đương nhiên hiểu rõ ý của Quý phi, trong lòng tuy không vui nhưng ngoài miệng lại chỉ khẽ than một tiếng, “Hoàng hậu làm việc xưa nay chu đáo chặt chẽ, trẫm vẫn tin được. Ngọc Trân còn nhỏ như vậy, chăm sóc con bé khỏe là điều quan trọng hơn hết thảy. Nàng cứ chăm sóc con khỏe là công lao lớn nhất rồi.” Nói đến đây dừng một chút, lại nói: “Hoàng hậu trước đó nói với trẫm, lúc đó nàng tức giận nóng nảy, đánh chết năm sáu người, chút manh mối đều đứt đoạn, muốn thẩm tra rõ ràng sợ là không dễ. Nàng đấy, sao lại xúc động như vậy.”

“Lúc đó thần thiếp biết được liền tức giận quá mới ra tay, sau đó hối hận cũng không kịp nữa. Nhưng thần thiếp nghĩ, cho dù những kẻ đó bị đánh chết, chỉ cần có lòng muốn tra thì cuối cùng vẫn có thể tìm ra thủ phạm. Ăn uống, vật dụng … đều có ghi ghép trong danh sách rõ ràng, chỉ cần Hoàng hậu nương nương dụng tâm, tự nhiên có thể tra được.” Quý phi không nghĩ tới hoàng hậu đã cáo nàng ta trước, tức giận đến trắng xanh mặt mày.

“Sự tình rắc rối, muốn tra rõ cũng cần phải có thời gian, trẫm tin tưởng hoàng hậu biết mình phải làm gì.” Tiêu Kỳ nghe lời này của Quý phi trong lòng liền biết là nàng ta có chủ tâm muốn làm lớn chuyện. Ngọc Trân bị bệnh, đây là chuyện khiến hắn không vui nhưng cứ một mực chắc chắn là người khác ám hại, lại không có chứng cớ rõ ràng, chỉ có một tã lót làm vật chứng thì khó tránh khỏi quá gượng ép.

Tô quý phi nghe giọng nói của Tiêu Kỳ liền biết rõ hắn không vui. Nghĩ tới thời gian qua hắn vẫn luôn yêu thương Ngọc Trân, trong lòng cũng thở phào, đảo mắt lại giả trang từ mẫu nhắc lại mấy chuyện liên quan đến Ngọc Trân, lúc ấy mới thấy vẻ mặt Tiêu Kỳ xoa dịu lại.

Nàng biết rõ Tiêu Kỳ không muốn làm lớn chuyện nhưng là nàng ta cũng không tin chuyện này không có ai trong bóng tối ra tay. Để hoàng hậu tra thì chẳng phải là cho nàng ta cơ hội tốt hủy diệt chứng cớ sao, làm sao nàng cam tâm chứ? Nhưng Hoàng thượng đã nói như vậy mà nàng còn nhất quyết theo đuổi không tha thì khó tránh khỏi sẽ làm hắn không vui. Vốn đã có một Hi Uyển Nghi chướng mắt, nàng càng không thể chấp nhặt với hắn như trước đây nữa.

“Nghe nói Hi Uyển Nghi muội muội bị lạnh phong hàn, thần thiếp phải chăm sóc Trân nhi, không thể tự mình đi qua thăm, Uyển Nghi muội muội đã khỏe chưa?” Quý phi chậm rãi chuyển đề tài sang người Tô Tự Cẩm, nàng ta vẫn cảm thấy Hoàng thượng đối với Hi Uyển Nghi không giống người khác.

Tiêu Kỳ nghe vậy, nét mặt thản nhiên nói: “Chẳng qua là buổi tối tham lạnh hóng gió, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏe thôi. Nàng đừng bận tâm, cứ lo lắng chăm sóc cho Ngọc Trân tốt là được.”

Quý phi nghe Hoàng thượng nói không chút nào bận tâm, trong lòng cũng thở phào, ngoài miệng lại nói: “Thần thiếp cũng thích Hi Uyển Nghi muội muội, tính tình vui vẻ, người cũng ngoan ngoãn, là người khiến người khác thương mến.”

“Tính cách của nàng ta cũng không khéo léo hiểu lòng người như ái phi, rốt cục vẫn là một đứa trẻ.” Tiêu Kỳ nói xong câu này liền tỏ vẻ không muốn nhắc đến nữa, chuyển đề tài: “Trẫm vốn nghĩ cùng ăn một bữa với nàng, nhưng triều trình bận rộn nhiều việc, ngày khác lại đến thăm Ngọc Trân và nàng. Ái phi yêu thương con gái, trẫm cũng thương nàng, nàng nhớ giữ sức khỏe thật tốt trẫm mới có thể an tâm.”

Lúc ấy Quý phi mới thật sự lộ ra nụ cười tươi tắn nhất, “Thần thiếp nhớ kỹ, đa tạ Hoàng thượng quan tâm.”

Tiêu Kỳ đứng dậy đi ra ngoài, quý phi chính mình đưa hắn ra ngoài, nhìn theo bóng lưng y phục màu vàng hoàng đế dần dần biến mất ở phương xa, vẻ tươi cười trên mặt này mới giảm xuống.

(Còn tiếp...)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.